"Dù sao ngươi cũng nên nhìn bộ dạng của chính mình sau khi chết bị người khác phỉ nhổ." Tiêu Vân Chước châm chọc nhìn nàng ta: "Trực tiếp để ngươi tan thành mây khói, quá dễ dàng rồi."
Tiêu Vân Chước ít khi cay nghiệt mà trong lòng cũng vô cùng chán ghét Quản Trân Nhi.
"Không! Ngươi không thể đối xử với ta như vậy! Tiêu Vân Chước, ngươi quên ngươi là nữ nhi của Tiêu gia sao? Tỷ tỷ của ta là Quý Phi nương nương, ngươi đắc tội ta chính là đắc tội với Quý Phi, Quản thị chúng ta sẽ không trơ mắt nhìn ngươi hủy danh tiếng của ta đâu!"
"Ngươi cũng có thể giúp đỡ La Phi Diên, La Phi Diên chết rất không rõ ràng, vì sao ngươi không thể giúp ta, La gia có thể cho ngươi nhiều thứ, Quản thị chúng ta cũng có thể cho như vậy!"
"Ta xin ngươi giúp ta một chút, ngươi xử lý nha đầu ngang bướng này đi, ta... Ta sẽ báo mộng cho tỷ tỷ ta, ta bảo nàng ban thưởng cho ngươi!"
"..."
"Báo mộng? Ngươi bây giờ chỉ có thể đi theo bên cạnh ta, ta bảo ngươi ở đâu, ngươi cũng chỉ có thể ở đó, ngươi cảm thấy mình sẽ có năng lực báo mộng hay sao?" Tiêu Vân Chước nhìn nàng ta kêu gào, không động lòng chút nào.
Trong cõi thế tục này, nàng quả thật chỉ là nữ nhi của Tiêu gia.
Nhưng người chết rồi, muốn đối nghịch với nàng, vậy thì chính là ngay cả tư cách gặp Diêm vương cũng bị mất.
Tùng Thuý dẫn theo Chiêu Nhi tìm tới Hoắc Lục thúc chưa được một lát, Tiêu Vân Chước cũng đã đến rồi.
Tùng Thuý đã kể lại một lần mọi chuyện với Lục thúc, lúc này biểu cảm của Hoắc Lục thúc còn có chút... Kinh hãi khó mà diễn tả được bằng lời.
Câu chuyện xưa này, không phải không tra được, nhưng dù sao cũng phải tốn chút thời gian và quá trình.
Nhưng thủ đoạn của biểu chất nữ nhà ông ấy có phải có chút quá nhanh rồi hay không hả?
Lúc này mới được bao lâu? Đã điều tra rõ ràng rồi!
Nha hoàn, bà tử, quản sự, còn có hung thủ g.i.ế.t. người... Cả đám đều nói rõ ràng.
Lại nhìn hung thủ kia, một nha đầu mười ba mười bốn tuổi tóc vàng hoe, gầy gò nhỏ bé, ánh mắt còn có mấy phần rụt rè, giờ phút này ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất, khiến ông ấy không tự chủ được nhớ tới nữ nhi nhà mình.
Đúng là đứa trẻ còn bé như vậy... Động thủ.
Nguyên nhân cũng đã nói rõ ràng... Hoắc Lục thúc cũng nhịn không được toát ra mấy phần đau lòng.
"Lục biểu thúc đại nhân, ngài thấy thế nào?" Tiêu Vân Chước vẻ mặt thành thật hỏi.
Hoắc Tuần mỗi lần nghe thấy nàng xưng hô như vậy, đều cảm thấy vô cùng buồn cười, nếu như là người bên ngoài, vì để bày tỏ sự thân thiết, gọi Lục thúc là được rồi, nhưng nàng lại cứ gọi là biểu thúc rồi đại nhân, nghe đến mệt mỏi.
"Hôm nay Quý Phi khóc cầu xin bệ hạ làm chủ, bệ hạ cũng đã ra lệnh, bảo ta trong vòng bảy ngày điều tra ra hung thủ... Bây giờ hung thủ đã tìm được nhanh, nhưng mạng của tiểu nha đầu này, muốn bảo đảm cũng không dễ dàng." Nguyên nhân chính là như thế, Hoắc Tuần mới cảm thấy tiểu nha đầu này đáng thương đáng tiếc.
Tiêu Vân Chước cũng hơi nhíu mày.
Quản Trân Nhi bên cạnh nghe vậy, có chút hi vọng, vội vàng nói: "Tiêu Vân Chước ngươi nghe thấy rồi chứ? Tỷ tỷ của ta đã bảo bệ hạ điều tra rõ rồi, nếu ngươi khăng khăng muốn hại ta, vậy chính là làm trái ý của bệ hạ! Nếu như đắc tội với bệ hạ, Tiêu gia các ngươi không gánh nổi!"
"Chiêu Nhi g.i.ế.t. người chính là đại tội, có thể làm phiền Lục biểu thúc sắp xếp một cỗ xe tù, đưa người từ trong bãi ngựa này đi ra ngoài hay không? Thân phận nàng ta thấp còn dám sát hại quý nữ, không thiếu được phải diễu phố thị chúng một phen..." Tiêu Vân Chước nói xong, chỉ là lại có chút ngượng ngùng nói ra: "Chỉ là, nếu đã như vậy, có khả năng ngài cũng phải khai báo với cấp trên..."
Nếu như là tội ác tày trời, dạo phố thì sẽ phải chịu đau khổ rất lớn.
Nhưng... Dáng vẻ này của Chiêu Nhi, ai sẽ cảm thấy nàng ta đáng chết?
Lại tìm một số người lan truyền chân tướng một phen, chỉ cần bách tính chú ý quan tâm đến vụ án này, vậy Quản thị nếu muốn nhúng tay, lấy quyền thế đè ép người, thì sẽ khó khăn.