Chiêu Nhi chưa từng được đi học, cũng không hiểu quy củ lễ nghi, nhưng là người biết ân nghĩa.
Lúc này nghe thấy lời Tiêu Vân Chước nói, đã biết nàng một lòng muốn bảo vệ cái mạng nhỏ của nàng ta, cũng bởi vậy, mà trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng có thêm chút trịnh trọng.
"Quý nhân tốt với ta, trong lòng ta cảm kích, thế nhưng... Nữ nhân xấu xa kia là thiên kim tiểu thư, trong nhà làm đại quan… Ta biết g.i.ế.t. người phải đền mạng, người nhà kia cũng nhất định sẽ tìm cách để ta chết mới được, vì một mình ta mà làm phiền người khác, ta cảm thấy quá áy náy..." Chiêu Nhi cúi thấp đầu xuống một chút.
Nàng ta đã g.i.ế.t. người, chính là đôi tay này, hung hăng đẩy người xuống.
Lúc nữ nhân xấu xa kia rơi xuống nước, nàng ta cũng hối hận trong nháy mắt, nhìn dáng vẻ Quản Trân Nhi ngụp lặn trong nước, hình như cũng không có gì khác biệt so với người bình thường.
Thế nhưng cho dù nàng ta hối hận thì cũng đã muộn rồi, bởi vì nữ nhân xấu xa kia rất nhanh đã chìm xuống.
Tiêu Vân Chước nhìn tiểu cô nương thấp hơn so với nàng một chút, chỉ nói: "Ngươi làm theo lời ta bảo, cố gắng sống sót. Chỉ là nhìn mạng ngươi phúc mỏng, cuối cùng lại g.i.ế.t. người, cho nên sống một kiếp này, ngươi phải trưởng thành thật tốt, làm nhiều việc thiện mới được, chắc chắn sẽ khiến sai lầm ngày đó biến mất."
Tiểu nha đầu này số mệnh long đong, sau này muốn trôi chảy cũng khó, ngược lại là có thể tìm người trời sinh phú quý, để cho nàng ta theo bên cạnh, như thế cũng có thể chịu chút ảnh hưởng, không xui xẻo như vậy.
Hốc mắt Chiêu Nhi đỏ lên.
Vừa rồi quý nhân trước mắt hỏi nàng ta có sợ chết không...
Nàng ta nói không sợ, nhưng sao lại không sợ hãi chút nào chứ?
Nàng ta từ nhỏ đã không được phụ mẫu yêu quý, bị đánh chịu đói là chuyện thường xảy ra, khi còn bé còn bị bệnh mấy lần, đều may mắn vượt qua, bởi vì cuộc sống gian nan, liều mạng giãy dụa cho tới bây giờ không dễ dàng, cho nên, vốn dĩ nàng ta rất quý trọng cái mạng nhỏ của mình...
Sau khi gặp đại nương và Xuyên Tử ca, nàng ta thật sự vô cùng hạnh phúc, mỗi ngày đều sợ mình sẽ bị bệnh, xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn gì đó, sợ bỏ lỡ cuộc sống tốt như thế!
...
Biểu cảm của Tiêu Vân Chước, những lời kia cũng được quỷ hồn Quản Trân Nhi nghe thấy.
Nàng ta vốn dĩ cho rằng, Tiêu Vân Chước này tìm được hung thủ, sẽ giúp nàng ta xử lý sạch sẽ người, thật sự không nghĩ đến, nàng lại muốn giúp hung thủ g.i.ế.t. người này!
"Nàng ta cũng g.i.ế.t. người mà! Nàng ta còn tự tay g.i.ế.t. người! Vì sao ngươi không trách cứ nàng ta!?" Quản Trân Nhi nghĩ mãi mà không rõ: "Mã phu gì đó kia, hắn không phải do ta g.i.ế.t., là tự mình tìm chết, rõ ràng ta vô tội như thế, vì sao ngươi lại còn thương hại cho nha đầu ngang bướng ti tiện này! Tiêu Vân Chước, không phải ngươi nói ngươi là đại sư sao? Đại sư không nên công bằng sao?!"
Tiêu Vân Chước nghe thấy Quản Trân Nhi kêu gào, trực tiếp ngừng lại.
Vì để tránh hù doạ đến Chiêu Nhi, nàng bảo Tùng Thuý dẫn Chiêu Nhi đi tìm Lục thúc, bản thân thì nói với Quỷ Hồn trôi nổi này: "Ai nói đại sư thì phải công bằng hả?"
"Thần Ẩn Môn chúng ta làm việc, chỉ cần không thẹn với chính mình là được rồi, trong lòng ta không có trở ngại gì, vậy chuyện ta làm cũng là chính xác." Tiêu Vân Chước bình tĩnh, mặt dày mày dạn nói ra.
"Ngươi không nói đạo lý! Nàng ta là hung thủ g.i.ế.t. người! Ngươi giúp nàng ta, ngươi và hung thủ g.i.ế.t. người có gì khác nhau!?" Quản Trân Nhi phẫn nộ nói.
"A..." Tiêu Vân Chước cười lạnh một tiếng: "Ta nói rồi, luận về tâm tư. Ngươi thật sự chưa từng tự tay cầm dao cắm vào thân thể những người đã chết kia, nhưng ngươi ác độc còn hơn so với trực tiếp động thủ, g.i.ế.t. người chỉ là đập đầu xuống đất, mà ngươi thì sao? Một câu nói hời hợt, đã hủy cả đời của một đầu bếp vô tội, muốn cái mạng nhỏ của một nha hoàn, còn khiến hai mẹ con tuyệt vọng đến chết, kết quả của ngươi vốn là báo ứng, mà kết cục của Chiêu Nhi thì lại không nên như thế."
"Biết vì sao ta phải giữ ngươi lại không?" Tiêu Vân Chước lạnh mặt nhìn nàng ta.
"Ngươi muốn làm gì!?" Quản Trân Nhi có chút sợ hãi.
Nàng ta biết, Tiêu Vân Chước có thể quyết định sống chết linh hồn của nàng ta...