Một lần hai lần là trùng hợp, vậy thì lần thứ ba nhất định không thể là trùng hợp nữa rồi!
Đã mấy ngày nay, chỉ cần khi hắn đi ngủ thì nhất định sẽ nhìn thấy cha hắn. Mà cha hắn ở trong giấc mơ thực sự rất đáng sợ, thực sự còn khủng bố hơn cả khi còn sống, không cho hắn kịp phân trần đã vung tay đánh một trận!
Lúc đầu mắng hắn là đồ gian thương, ức hiếp mấy hài tử trong thiện đường. Sau lại bắt hắn bán thiện đường đi, hơn nữa chỉ có thể bán cho Tiêu cô nương này…
Hai ngày nay thì lại càng quá đáng hơn, mắng bằng những lời rất khó nghe, nói rằng hắn bất nhân bất hiếu bất trung bất nghĩa, không chỉ bắt hắn hòa li mà sau khi hòa li còn phải đem hết toàn bộ tiền bạc đưa cho thê nữ!
Đương nhiên hắn đều không chịu!
Cũng bởi thế, hai ngày nay sức khỏe của hắn đã kém rất nhiều.
Đại phu kê đơn thuốc, hắn đã uống, nhưng vẫn không có tác dụng gì cả. Cha hắn giống như lệ quỷ vậy, không ngừng dây dưa quấn lấy hắn, căn bản không cho hắn có cơ hội thở dốc.
Hôm nay hắn cũng cố gắng tỉnh táo, nhưng luôn có lúc hắn ngủ gà ngủ gật. Chỉ cần hắn khẽ nhắm mắt lại là khuôn mặt già nua của cha hắn sẽ hiện lên trước mặt. Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể lấy dùi ra, sợ chính mình lại vô tình ngủ quên!
Không thể cứ tiếp tục sống như vậy được nữa!
Bán chỗ Tề Hoan Lâu này là không có vấn đề.
Dù sao thì mấy thiếu gia cũng đánh nhau bị thương trong Tề Hoan Lâu của hắn, hắn đã đắc tội không ít người, việc làm ăn sau này nhất định sẽ bị ảnh hưởng, nếu có người chịu mua thì cũng coi như hắn đỡ lỗ phần nào.
Cho nên hắn đang đợi Tiêu cô nương này tới.
Kết quả là người này lại không muốn mua?!
Vậy là cha hắn đang đùa hắn à?
“Lương chưởng quỹ, ngươi cũng thú vị thật đấy. Ngươi và ta đã ký khế ước rồi, ta tìm ngươi để đòi nợ là chuyện đương nhiên, sao ngươi có thể ép ta mua nhà được? Chỗ này của ngươi…” Tiêu Vân Chước thản nhiên liếc nhìn: “Nhà cửa cũng không tồi, nhưng mà quá lớn, vị trí ở tiền viện cũng không tốt, phía sau còn có rất nhiều hài tử cần chăm sóc nữa. Giá bán chắc chắn sẽ không thấp, ngươi thấy ta giống như người coi tiền như rác à?”
“…” Lương chưởng quỹ không hiểu, tại sao lời cha hắn nói không chính xác chứ?
“Không đắt, thật sự không đắt!” Lương chưởng quỹ nhăn nhó nói: “Tiền viện của ta được trang trí rất đẹp, ngươi cũng có thể nhìn ra được mà, còn hậu viện...Hậu viện thì quả thực…hơi phiền phức một chút, nhưng không gian rất rộng! Mấy hài tử đó ngươi cứ coi như nuôi mèo con chó con là được rồi, cho bọn chúng làm việc gì đó, sẽ luôn có ích mà, nếu thật sự không được nữa thì cứ đuổi đi! Tiêu cô nương, ngươi cứu ta với, chỗ này của ta chỉ có thể bán được cho ngươi thôi!”
“Đừng, không thân không thích, tại sao ta phải cứu ngươi?” Tiêu Vân Chước lập tức lùi về phía sau một bước.
Nhà thì phải mua, nhưng cũng không thể quá gấp.
“Lương chưởng quỹ, chẳng lẽ ngươi đã quên rằng đệ đệ ta bị thương ở chỗ của ngươi sao? Trước đó đã nói rõ ràng rồi, ngươi phải chịu đau đớn gấp mười lần đệ đệ của ta. Mà ta nghe nói mấy bữa nay sức khỏe ngươi không tốt, có thể không trụ được lâu nên ta mới vội vàng tới đây đòi nợ trước khi ngươi chết, miễn cho ngươi chết rồi mà ta còn chưa thu nợ được, ngươi thấy đúng không?” Tiêu Vân Chước nói giọng vô tình.
“…” Lương chưởng quỹ trừng mắt nhìn nàng.
Lời này, là nghiêm túc sao?
Bộ dáng này của hắn giống như một con ma bệnh quanh năm không thấy ánh sáng! Đã mấy ngày nay hắn cảm thấy toàn thân lạnh lẽo khó chịu không nói nên lời!
Hắn đã xui xẻo vậy rồi, thế mà còn muốn đánh hắn nữa à?
Tiêu Vân Chước lấy khế ước đã ký ngày ấy ra, chậm rãi vuốt phẳng rồi đặt trên bàn: “Giấy trắng mực đen, còn có người làm chứng nên ngươi không thể quỵt nợ được.”
Lương chưởng quỹ nhớ tới công tử bị đánh đến thảm kia…
Nếu như đánh hắn gấp mười lần như thế, liệu hắn có còn giữ mạng được không?
Lương chưởng quỹ chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Người trước mắt chính là tiểu thư quan gia, đừng nói là hắn đã ký khế ước, cho dù chưa ký thì hắn cũng không thể đấu lại được.