Tiền bạc mà cha nương Hổ Tử để lại không khó tìm, trước đó nàng đã tính một quẻ, hẳn là ở góc bếp, có lẽ là bị cỏ khô hoặc gạch che lại, chỉ cần đào lên là được.
Người câm kia co rúm người lại, lắc lắc đầu.
Tiêu Vân Chước biết, người này là bị Lương chưởng quỹ làm cho sợ hãi.
“Ngươi yên tâm, cho dù cha nương ngươi không còn nữa nhưng vẫn còn người thân trong tộc. Người nhà ngươi đã đi lâu như vậy rồi, thế mà nhà cửa vẫn còn được giữ gìn ở đó, đó là bởi người thân trong tộc đều là người tử tế. Nếu ngươi trở về, dù không được người khác chăm sóc nữa nhưng cũng sẽ không bị ức hiếp. Ngươi phải biết rằng không phải là ngươi không có đường lui, ngươi đã trưởng thành rồi, hoàn toàn có đủ khả năng sống một cuộc sống bình thường, mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.” Tiêu Vân Chước giải thích.
Đệ đệ bị câm của Hổ Tử vẫn luôn lo rằng nếu rời khỏi đây thì cậu sẽ chết.
Trước đây Hổ Tử vẫn muốn đệ đệ rời khỏi đây, nhưng hiện tại thiện đường đã trở thành của Tiêu Vân Chước, Hổ Tử không cần phải lo lắng nữa, Tiêu Vân Chước có thể giúp chuyển lời.
Những hài tử trong này vẫn còn nhỏ tuổi, lại bị Lương chưởng quỹ che mắt nên không thể đưa ra phán đoán chính xác được.
Tiêu Vân Chước không thúc giục cậu lập tức quyết định mà chỉ giải thích vấn đề rõ ràng hơn một chút.
Một lúc sau, Lương chưởng quỹ cũng tới.
Hắn vừa xuất hiện, mấy hài tử đều im lặng, lần lượt cúi đầu, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Tiêu Vân Chước liếc mắt nhìn hắn, Lương chưởng quỹ “rầm” một tiếng quỳ phịch xuống đất, lại tự tát mình một cái khiến cho Tiêu Vân Chước đang đứng xem bên cạnh giật nảy mình: “Ta sai rồi! Ta là đồ khốn kiếp! Trước kia cứ ức hiếp các ngươi như vậy, đều là lỗi của ta! Ta đã thề rằng sau này tuyệt đối sẽ không làm như vậy nữa, hơn nữa…hơn nữa Tề Hoan Lâu này của ta…Không không không, Độ Linh Các này không còn là của ta nữa, sau này thì ta không thể ức hiếp các ngươi được nữa nên các ngươi không cần phải sợ hãi như vậy…”
Chỉ mấy câu nói đơn giản làm sao có thể bù đắp được cho những áp bức mà bọn họ đã phải chịu đựng bao nhiêu năm qua.
Tiêu Vân Chước cũng không ngăn cản hắn tỏ rõ thái độ của mình, nàng không thể kiểm soát được cách hành xử của người này cũng như hắn một lần nữa làm người như thế nào…
Nàng chỉ quan tâm đến kết quả.
Cho nên chờ khi mấy hài tử rời đi, Tiêu Vân Chước cũng nói thẳng với Lương chưởng quỹ: “Sau này ngươi cứ chăm lo chi phí cơm ăn áo mặc cho bọn họ. Nếu có cắt xén, uy hiếp hay đánh chửi thì ta cũng không phạt ngươi phải đưa bạc đâu.”
Lương chưởng quỹ nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng rồi lại nghe Tiêu Vân Chước nói tiếp: “Bản lĩnh của ta thì ngươi cũng đã thấy rồi, nếu ngươi có phạm phải những chuyện mà ta nói thì ta sẽ thỉnh người khác đến dạy ngươi những nguyên tắc sống.”
Lương chưởng quỹ giật mình, người khác sao? Ai…
“Mấy hài tử ở phía sau, chúng cũng có cha nương, có thân thích, cha ngươi cho ngươi một cơ hội để làm lại cuộc đời, nhưng cha nương đã qua đời của mấy hài tử này liệu có thể cho ngươi cơ hội nữa không, cái đó cũng không chắc.” Tiêu Vân Chước lại nói.
“!!!” Khuôn mặt của Lương chưởng quỹ lại run rẩy.
Ý của chủ nhân là…Lần này là gọi cha hắn tới, còn lần sau sẽ gọi cha của mấy cô nhi kia lại đây báo thù sao?
Hắn ngược đãi mấy hài tử này, vậy thì mấy cha nương kia có thể nào buông tha cho hắn được? Chỉ sợ hận không thể xé xác hắn ra, ăn sạch sẽ không còn một mảnh!
Trình độ đáng sợ của người chết còn vượt xa hơn nhiều so với người sống.
Chỉ mấy câu nói của Tiêu Vân Chước gần như đã xua đi một chút tâm địa gian xảo còn sót lại trong lòng Lương chưởng quỹ.
Sức khỏe hắn còn chưa khôi phục lại, hôm nay lại kéo lê thân xác ốm yếu này đi làm những việc theo ý của cha, đến bây giờ toàn thân vẫn không có sức lực, buồn ngủ nhưng chưa dám ngủ…
Cả đời này hắn không muống gặp lại quỷ nữa đâu!