Lương chưởng quỹ vốn dĩ đang khó chịu vì trong một ngày mình mất đi tất cả, thành một đầy tớ bị người khác quản chế, bây giờ bị Tiêu Vân Chước nói như này, cũng không có tâm tư mà suy nghĩ nhiều.
Bảo mệnh quan trọng hơn.
Tiêu Văn Yến nghe tỷ tỷ nhà mình dọa người, sống lưng cũng phát lạnh.
Cậu không biết rốt cuộc đại tỷ khiến Lương chưởng quỹ gặp quỷ như thế nào, nhưng... cũng không dám đi hỏi nhiều.
Bất kể nói thế nào, đại tỷ có thể trong thời gian ngắn như vậy, khiến cho một gian thương còn ngoan ngoãn hơn so với con thỏ, điểm này cậu không làm được, nghĩ như vậy, nếu như đại tỷ muốn đối phó với cậu...
Dễ như trở bàn tay à? Dù sao cậu còn nhỏ tuổi, so với Lương chưởng quỹ còn không sợ hãi sao...
Tiêu Văn Yến yên lặng quyết định, về sau vẫn nên ngoan ngoãn một chút.
Tiêu Vân Chước mỗi ngày đều đi qua đi lại giữa Tiêu gia và Độ Linh Các, hơn nửa tháng, Độ Linh Các đã được tu sửa lại toàn bộ, lão thái thái cũng biết nàng ở bên ngoài làm một cửa hàng, cũng không hỏi nhiều.
Ngược lại là Oanh cầm sư và Lâm phu tử khi biết phía sau Độ Linh Các còn có một thiện đường, đều muốn tới nhìn một chút.
Sau khi hai người bọn họ quen biết nhau, một người đọc sách một người đánh đàn, ở chung trong phủ vô cùng vui sướng, nhưng các nàng đều từng phiêu bạt khắp nơi, số mệnh long đong, cho nên đối với những đứa nhỏ trong thiện đường này, cũng có rất nhiều ý tốt, sau khi Độ Linh Các khai trương, hai người vô cùng để ý.
Nhìn thấy trong thiện đường còn có một vài đứa nhỏ khiếm khuyết, hai người lại càng không đành lòng, sau khi hỏi ý kiến của nàng, đã quyết định sau này mỗi tháng sẽ tới đây mấy lần, lên lớp cho những đứa nhỏ này.
Tiêu Vân Chước đương nhiên là sẽ không ngăn cản, thậm chí còn vui mừng khôn xiết.
Đối xử với những đứa bé này, không phải cho phần cơm ăn là gọi là dưỡng dục, tiếp nhận thiện đường, dĩ nhiên cũng phải tìm người đến dạy.
Nhưng Tiêu Vân Chước cũng không tính mở rộng quy mô nhân số của thiện đường, nàng quyết định vẫn làm giống như lúc Lương Thiện Nhân còn sống thì sẽ càng tốt hơn, không cố định số người, nếu như gặp được, mà đối phương cần thì thu nhận.
Nếu như nhân số hàng năm gia tăng, vậy thì tiểu thiện đường này cũng không chứa nổi.
Lúc trước Lương chưởng quỹ dùng phương thức uy hiếp dụ dỗ cộng thêm lừa gạt, thì lại càng không có nữa rồi.
Sau khi Tiêu Vân Chước sắp xếp nơi ở cho Oanh cầm sư và Lâm phu tử xong, thì đến phía trước, sắp xếp những đơn đặt hàng đã đăng ký trước kia thành một tập.
"Đại tỷ, bài vở ta làm xong rồi..." Tiêu Văn Yến ngoan ngoãn nói.
Đầu cậu co lại như con chim cút, không dám thở mạnh, cẩn thận đưa bài văn cho Tiêu Vân Chước nhìn.
Tiêu Vân Chước buông công việc trong tay xuống, nhận lấy để xem.
Hoắc phu tử đưa ra đề bài là "đọc sách, lập thế", bảo cậu viết cảm nhận của chính mình.
Với độ tuổi của cậu, cũng không viết ra được cảm ngộ quá thâm sâu, nội dung viết lúc trước, mục đích chính là biểu lộ rõ năng lực của mình, truyền thừa huyết mạch... Xuyên suốt bài văn cũng không tìm thấy bao nhiêu đại nghĩa, mấy ngày nàng gò bó người ở trong thiện đường, thái độ của cậu quả thực đã có chút thay đổi, bắt đầu biết trân quý điều kiện của chính mình.
Mà Tiêu Văn Yến lại vô cùng lo lắng lúc nàng đang đọc bài văn.
Bởi vì, mấy ngày nay, cậu đã bị đại tỷ đả kích.
Ban đầu cậu cho là đại tỷ không đọc được bao nhiêu sách, mấy ngày nay còn đặc biệt khoe khoang một chút những thứ trước đó đã học được ở chỗ Hoắc phu tử, định cứu vãn chút mặt mũi của mình, nhưng ai biết... chính là bị đại tỷ ngược thảm.
Còn có Lâm phu tử này, lúc nghe thấy cậu ba hoa chích choè, ánh mắt nhìn đại tỷ tràn đầy cảm thông.
"Lần này ngược lại là tiến bộ hơn so với trước đó một chút, yêu cầu của tam biểu thúc Hoắc gia đối với ngươi không cao, ngươi bớt kiêu căng đi một chút thì ông ấy sẽ đối xử với ngươi bằng con mắt khác." Tiêu Vân Chước nhẹ gật đầu: "Mặc dù thân thể ngươi còn chưa khôi phục tốt, nhưng không thể trì hoãn việc đọc sách, hôm nay ta đi gặp Hoắc tam thúc với ngươi."