“Ta và lục thúc của con rất chú ý đến chuyện của nàng. Theo quan điểm của chúng ta, nha đầu này là người có bản lĩnh. Từ khi nàng xuất hiện cho đến bây giờ, Tiêu gia đã có rất nhiều biến hóa, nàng có thể nhìn thấu lòng người, cũng có thể sử dụng lòng người, bởi vậy sau này nhất định Tiêu gia và Hoắc gia sẽ lui tới càng ngày càng nhiều hơn.” Hoắc tam thúc cũng không hề né tránh Tiêu Văn Yến mà nói thẳng.
Một cây làm chẳng nên non, trong tương lai nhất định Tiêu gia sẽ tìm kiếm đồng minh.
Nhưng nhân khẩu nhà hắn quá ít, quan hệ thông gia cũng chỉ có Hoắc gia và Khương gia.
Con cháu Khương gia đều tầm thường, cho nên sau này mối quan hệ chủ yếu của Tiêu gia vẫn là với Hoắc gia.
“Không phải Tiêu bá phụ từ trước đến nay…vẫn luôn giữ khoảng cách với nhà chúng ta sao? Con người ông ấy luôn sĩ diện, chỉ sợ sẽ không chủ động thân cận với nhà chúng ta…” Hoắc Kiệt lập tức nói.
“Đó là trước kia.” Hoắc tam thúc thở dài: “Hiện tại ông ấy không còn lựa chọn nào khác cả. Nha đầu Tiêu gia này là một người rất biết cách gây chuyện, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi mà đã tạo ra mấy kẻ thù rồi. Nếu như Tiêu bá phụ của con là người thương khuê nữ thì chờ sau khi ông ấy trở về, nhất định sẽ tới bái kiến Hoắc gia chúng ta.”
Hoắc gia ở trong triều còn có một vị Thượng thư đại nhân nữa.
Nếu các huynh đệ thân thích mà có thể giúp đỡ lẫn nhau thì sẽ càng tốt hơn.
Trước kia Tiêu Trấn Quan không hữu dụng lắm, nhưng năm nay đã nhạy bén hơn, hai phụ tử Tiêu gia cũng đã tiến bộ hơn nhiều. Như vậy cho dù là Hoắc gia hay là Tiêu gia đều sẽ không quá coi trọng “thể diện” nữa.
“Nếu mà nói như vậy thì tức là Tiêu gia biểu muội là người biết cách gây chuyện nên Tiêu bá phụ mới có thể sốt ruột, chủ động đi kiến công lập nghiệp, mới không uổng phí công sức dạy dỗ của cô tổ mẫu.” Hoắc Kiệt đột nhiên cảm thấy Tiêu gia rất thú vị.
Hoắc tam thúc nhìn nhi tử, tâm tình cũng vui vẻ hơn hẳn.
Đã lâu rồi phụ tử hai người mới có thể nói chuyện với nhau bình tĩnh như vậy.
Con đường làm quan, kỳ thực cũng không có quan hệ gì với tam phòng bọn họ cả.
“Còn có một nguyên nhân khác khiến cho mẫu thân con lo lắng về mối hôn sự của con như vậy, bà ấy cho rằng con suy sụp tinh thần nên mới tùy tiện tìm một nữ tử để sống cả đời. Khi nào có thời gian thì con đi giải thích với mẫu thân, lại thường xuyên mang Quách thị đến thăm bà ấy, lâu ngày nhìn rõ lòng người, bà ấy sẽ thích Quách thị thôi.” Hoắc tam thúc lại nói.
Hoắc Kiệt khẽ giật mình, sau đó càng vui mừng hơn: “Nhi tử hiểu rồi! Cảm ơn phụ thân đã chỉ điểm!”
Kỳ thực sau khi gặp được nhạc phụ, suy nghĩ của hắn về phụ thân cũng đã thay đổi một chút.
Nhạc phụ rất thô lỗ, cũng rất hung dữ với Sài Nữ, nhưng Sài Nữ lại nói đó là bởi vì cha nàng đang nỗ lực để dạy dỗ nàng, sợ nàng sau này phải chịu khổ nên mới dạy dỗ nghiêm khắc như vậy.
Khi đó hắn cũng hiểu rằng những gì phụ thân làm năm đó cũng là muốn tốt cho hắn thôi.
Chỉ là trong lòng hiểu rõ nhưng ngoài mặt thì…vừa nhìn thấy phụ thân, hắn không thể nói ra mấy lời xúc động như thế được.
“Tuy rằng nhi tử không thể đi theo con đường làm quan, nhưng cũng không đến mức suy sụp mà từ bỏ tiền đồ của chính mình.” Trong miệng Hoắc Kiệt khô khốc, nghẹn một lúc lâu: “Hai mươi năm sau nữa, chữ của nhi tử sẽ không trị giá trăm văn thôi đâu.”
Tương lai rất có thể hắn sẽ trở thành một bậc thầy về thư pháp, cũng rất có thể được lưu danh thiên cổ.
Hốc mắt Hoắc tam thúc khẽ nóng lên.
“Phu tử, vậy chữ của cháu có giá trị mấy tiền?” Tiêu Văn Yến ngẩng đầu, vẻ mặt nghi ngờ: “Cháu cũng chưa đi bán bao giờ, Kiệt biểu huynh, huynh biết giá thị trường, có thể nói cho ta biết được không?”
“…” Khóe miệng Hoắc Kiệt giật giật.
Cái chữ rách của cậu ta mà còn không biết xấu hổ đòi tiền nữa à?
“Huynh nói đi! Ta viết nghiêm túc vậy mà, năm mươi văn cũng được chứ?” Tiêu Văn Yến nói: “Đại tỷ ta bỏ ra mấy ngàn lượng bạc mua một cửa hàng vô dụng, nàng rất biết cách tiêu tiền! Tiền trong tay nàng sao mà đủ cho nàng phá của như vậy chứ, sớm muộn gì cũng tiêu sạch…Hơn nữa, phía sau cái cửa hàng kia còn có một thiện đường, nếu cứ tiêu pha như vậy thì sao nàng có thể nuôi nổi? Chờ sau này ta có tiền rồi thì sẽ hào phóng một chút, cho nàng hai phần. Kiệt biểu ca, lúc huynh đi bán chữ có thể dẫn ta theo được không?”