Thư đồng đi ở phía trước nghe vậy cũng lập tức nói: “Tiêu cô nương nói không sai, các đồng sinh là dùng màu xanh lục, còn các tú tài là màu vàng nghệ, các cử nhân còn lại sẽ dùng màu đỏ đậm. Hơn nữa, hoa văn trên y phục của bọn họ cũng không giống nhau, dùng cái đó để phân chia cấp bậc. Ví dụ như ban chữ Giáp thì nói chung mọi thứ đều là tốt nhất. Hoa văn trên y phục cũng lấy ý tưởng từ vầng trăng sáng giữa mây, thanh nhã xuất trần, còn các ban khác thì kém hơn một chút.”
“Tú tài mà ngài nói đã nhiều lần thi trượt…” Thư đồng hơi dừng lại: “Học sinh như vậy có lẽ là ở ban kém nhất, mà vị trí của lớp học cũng ở vị trí khá hẻo lánh.”
Tiêu Vân Chước gật đầu, tiếp tục đi theo.
Quách Sài Nữ lại một lần nữa kinh ngạc, không ngờ rằng trong một thư viện như thế này mà lại có sự phân cấp rất rõ ràng.
Nàng ấy ngoan ngoãn đi theo phía sau Tiêu Vân Chước, chỉ cảm thấy có Tiêu Vân Chước ở bên cạnh, sống lưng của nàng ấy có thể thẳng thêm được mấy phần.
Nữ tử trong thư viện không nhiều lắm, bởi vậy khi Tiêu Vân Chước và Quách Sài Nữ xuất hiện hiển nhiên sẽ thu hút ánh mắt của người khác.
Tuy nhiên, nét mặt Tiêu Vân Chước vẫn rất thản nhiên.
“Hình như vị kia chính là thiên kim Tiêu gia mà gần đây thường được nhắc đến, Tiêu đại sư gì đó…” Đi ngang qua một nhóm học sinh khác, có người nhận ra nàng: “Đúng rồi, chắc chắn là nàng, trước đó ta được mời đến trại ngựa đã từng gặp rồi, tuy rằng lúc đó ta đứng cách khá xa nhưng dáng vẻ Tiêu gia cô nương xinh đẹp, không khó để không nhận ra.”
Hắn vừa nói ra lời này, ánh mắt của mấy học sinh nhìn Tiêu Vân Chước càng thêm tò mò.
Bọn họ cũng không phải ngày ngày đều chỉ vùi đầu đọc sách mà bình thường cũng thường tụ tập lại với nhau để thảo luận những tin tức làm ảnh hưởng đến lòng người ở bên ngoài.
Đặc biệt là cái chết thương tâm của hai mẫu tử mã phu kia, lúc ấy đã khiến cho rất nhiều người bất bình, mà học sinh trong thư viện này càng là việc nhân đức không chịu nhường ai, đi tới nha môn đòi lại công lý cho mẫu tử Trịnh thị.
Mà Tiêu Vân Chước, người trực tiếp liên quan đến vụ án này, sau vụ đó cũng đã khơi dậy sự tò mò của bọn họ.
Đều nói nàng là một đại sư cực kỳ lợi hại, mỗi lần mở miệng đều có thể dẫn ra những vụ án làm chấn động nhân tâm!
Cũng không biết là thật hay giả.
Nhưng bây giờ người này lại thực sự xuất hiện ở trong thư viện của bọn họ.
“Chẳng lẽ trong thư viện của chúng ta xảy ra chuyện gì nghiêm trọng sao?” Có người nhịn không được hỏi một câu.
“Nếu đã nghi hoặc thì cứ tới hỏi một chút là biết. Chẳng lẽ các ngươi chỉ dám đứng ở phía sau lưng tiểu nữ tử đoán già đoán non sao?” Lập tức có người cười nói.
“Muốn đi thì ngươi đi đi, người đang dẫn đường phía trước là thư đồng của Hoắc phu tử, nói cách khác, chắc chắn là Tiêu cô nương này được Hoắc phu tử mời đến đây. Nam nữ khác biệt, nếu ngươi tùy tiện tới đó quầy rầy, chuyện tới tai Hoắc phu tử, ngươi có muốn bị bình xét không?”
Vừa nói vậy, mọi người lại ngượng ngùng rụt đầu lại.
Chỉ là tuy không thể trực tiếp chạy tới hỏi cho rõ ràng nhưng đi theo từ đằng xa thì cũng không phải là vấn đề lớn.
Cho nên chẳng mấy chốc, đã có bốn năm người đi theo.
Thư viện này quá lớn, thư đồng dẫn hai người Tiêu Vân Chước đi bộ một lúc lâu rồi mới đến nơi.
“Ban chữ Đinh và ban chữ Mậu đều ở chỗ này. Tiêu cô nương, người mà ngươi muốn tìm rất có thể là ở trong này.” Thư đồng chỉ vào đây nói.
Người mà Tiêu Vân Chước muốn tìm thậm chí còn không biết tên, cho nên thư đồng đã cố gắng hết sức,
Tiêu Vân Chước một đường tới đây, phát hiện thư viện này rất sạch sẽ, gần như không có cô hồn dã quỷ nào, chỉ có ở hai lão quỷ đọc sách ở trong rừng trúc đang thảo luận thơ từ ca phú…
Dương khí trong thư viện chính thịnh, ma quỷ bình thường quả thực không dám tới gần.
Quầy hàng mà Tiêu Vân Chước mở ra trước đó đã nhận được không ít đơn đặt hàng lộn xộn, nhưng một đơn đặt hàng mà nàng cầm đi khi ra ngoài kỳ thực rất đơn giản.
Đó là yêu cầu của một cô nương tên là Yên Chi, nhờ nàng tìm người.
Mà nàng nghi ngờ rằng người mà nàng ấy muốn tìm chính là tú tài đã nhiều lần thi trượt trong thư viện này.