Đầu óc Hoắc lục thúc hỗn loạn.
Tần gia cô nương này năm đó bị ép gả cho gã vô lại rồi tự sát, sau đó, chính ông ấy ra lệnh cấm không cho phép mộ bia của Tần cô nương ghi tên theo dòng họ gã vô lại kia, đồng thời muốn gã vô lại kia phải trả giá bằng mạng sống của hắn.
Chẳng qua lúc đó ông ấy cũng không ngờ rằng cái c.h.ế.t của Tần cô nương còn có nguyên nhân khác.
Lúc này tâm tình Hoắc lục thúc rất phức tạp, khoan dung nói với Tiêu Vân Chước: “Ta sẽ ghi nhớ giả thiết nữ quỷ đòi mạng mà cháu nói, chỉ là đối mặt với mọi người thì cháu phải biết chừng mực, không thể nói lung tung ra ngoài được.”
“Cháu biết, cho nên mới nói là Tần mẫu báo thù cho nữ nhi.” Tiêu Vân Chước gật đầu.
Oán khí của Tần Xán Như lớn như vậy, muốn g.i.ế.c người là rất dễ dàng. Sở dĩ phải nhập vào thân xác Tần mẫu là bởi vì muốn đảm bảo rằng phải có người chịu trách nhiệm cho tội ác lớn thế này.
Hoắc lục thúc thở dài, sau đó nhìn sang Hoắc Kiệt: “Cháu đi theo ta qua đây.”
So với Tiêu Vân Chước và Tiêu Văn Việt thì đương nhiên Hoắc lục thúc càng tin tưởng đứa cháu luôn trung thực đàng hoàng của nhà mình hơn.
Hoắc Kiệt ngoan ngoãn đi theo ông ấy sang một bên.
Hoắc lục thúc hỏi: “Đêm qua cháu thấy gì, nghe được gì?”
Vẻ mặt Hoắc Kiệt phức tạp: “Lục thúc, ngài vẫn nên tin lời biểu muội đi. Nàng thực sự là người thông âm dương hiểu quỷ thần, ngài nhìn Văn Việt biểu đệ bên kia đi, hắn sợ hãi cả đêm, bây giờ mặt vẫn còn trắng bệch không ra hình ra dạng gì đấy…”
“Hài tử này…ngươi nói chuyện thô tục quá rồi…” Hoắc lục thúc nghe mà bất đắc dĩ, đứa cháu từ khi cưới một thê tử thô tục về thì bụng đầy mực nước hình như cũng hết.
Hoắc Kiệt rụt đầu: “Quả thực là cháu có nhìn thấy sương đen và gió lớn, cùng với mấy tiếng rên rỉ gào khóc ở xung quanh…Còn nữa, Tần Xán Như kia khi còn sống cũng thật sự đáng thương. Lục thúc, người Tần gia này đúng là không phải người tốt lành gì hết…”
“Được, ta hiểu rồi.” Hoắc lục thúc cau mày.
Nhưng mấy mạng người, không thể chỉ dựa vào mấy câu nói mà xác định như vậy được.
Phải làm đầy đủ thủ tục, còn phải có người xét duyệt. Tóm lại, còn phải điều tra kỹ, những chỗ không rõ cũng không phải tùy ý lướt qua, vụ án này…
Có nhiều chỗ có thể nói là do Tần mẫu gây ra, nhưng cũng có nhiều chỗ…
Ví dụ như cái c.h.ế.t của hai huynh đệ kia không giống như do con người gây ra, cho nên cuối cùng ông ấy sẽ xếp vào loại án chưa được giải quyết.
Hoắc lục thúc sai người mang thi thể, hung đao và một số vật chứng quan trọng về nha môn.
Chẳng mấy chốc, hai tòa nhà này đã bị niêm phong lại.
Nhưng lại không thể ngăn chặn những tin đồn bên ngoài.
Chuyện của Tần gia bằng một tốc độ cực nhanh, truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Đương nhiên, chỉ có một số ít người lẩm bẩm là oán quỷ về đòi mạng, còn phần lớn đều tin rằng Tần mẫu báo thù. Tất cả những chuyện họ nói đều là mấy tên súc sinh Tần gia ác độc đến cỡ nào…
Tiêu Vân Chước bận rộn cả một đêm, lúc này cũng vô cùng buồn ngủ.
Lên xe ngựa, liền nhìn thấy sắc mặt Hoắc Kiệt và Tiêu Văn Việt cũng không được tốt.
“Tối qua hai người không nghỉ ngơi sao?” Tiêu Vân Chước kinh ngạc hỏi, bọn họ có phải bắt quỷ đâu.
“…” Tiêu Văn Việt rất bất đắc dĩ, làm sao hắn có thể ngủ nổi cơ chứ…
“Tần Xán Như kia đâu rồi?” Hoắc Kiệt vội vàng hỏi.
“Đã tan thành mây khói rồi.” Tiêu Vân Chước bình tĩnh nói: “Nhị ca, thân thể huynh không tốt, vẫn nên nhanh về nhà ngủ một giấc đi.”
Tiêu Văn Việt ha ha cười một tiếng.
Đến giờ mới biết là thân thể hắn không tốt à? Lúc cho hắn nhìn thấy quỷ, sao không nhớ xem hắn sống c.h.ế.t thế nào đi…Chẳng qua là nhờ phúc của nàng mà để cho hắn khi còn sống vẫn có thể nghĩ đến tràng cảnh của mình sau khi c.h.ế.t là thế nào…
Hắn dùng cả một đêm để làm dịu tâm tình của mình lại.
Vốn dĩ hắn nghĩ c.h.ế.t là hết rồi, nhưng bây giờ lại cảm thấy cái c.h.ế.t cũng không tệ đến thế. Bên ngoài có rất nhiều hồn phách lang thang khắp nơi, trong tương lai rất có thể hắn là một trong số đó.
Sức khỏe của hắn rất kém, có lẽ không thể sống quá bốn mươi tuổi. Nếu như thật sự có một ngày nào đó hắn c.h.ế.t rồi…
Có một muội muội có thể thông quỷ thần thế này, đến khi hắn chết, muốn ăn gì uống gì thì có lẽ nha đầu này cũng đốt xuống cho hắn…
Nói cách khác, chỉ cần hắn không phải là một lệ quỷ đáng sợ hung bạo thì sau khi c.h.ế.t hắn cũng có thể làm một “thiếu gia.”
Rất tốt.
Không phải chỉ là…cẩn thận một chút, không làm hại người vô tội, tuân thủ nguyên tắc thêm một chút mà thôi, có vấn đề gì lớn lắm đâu!
Trong khoảng thời gian ngắn, Tiêu Văn Việt đã từ thoát khỏi suy nghĩ “cố gắng vượt qua muội muội”, ngược lại bước vào một thế giới mới.