Trên đường trở về, thái độ của Tiêu Văn Việt khi đối mặt với những quỷ hồn kia rõ ràng đã khá hơn nhiều. Sắc mặt hắn tự nhiên, không hề có vẻ bất thường, chỉ thỉnh thoảng khi nhìn thấy mấy quỷ hồn hơi buồn nôn sẽ nhịn không được nhắm mắt lại.
So với Tần nữ quỷ ăn thịt người thì những thứ này…chẳng là gì cả.
Cả người bình tĩnh hơn nhiều.
Ai về nhà nấy.
…
Hoắc Kiệt quay về thiện đường tìm thê tử. Mấy bữa nay hai phu thê gần như đều ở lại đây, chỉ thỉnh thoảng quay về chủ viện Hoắc gia.
Quách Sài Nữ vừa nhìn thấy hắn liền vui vẻ, chạy về phía hắn, trong tay còn cầm một tờ giấy.
“Tướng công! Sáng sớm ta đi ra ngoài thấy có rất nhiều người đang xếp hàng ở trước cửa tiệm sách chép gì đó, ta cũng tới gần xem. Tất cả mọi người nói là một tài tử nào đó trong kinh đã viết một bài thơ vô cùng tuyệt diệu, treo ở ngay trong tiệm sách để mọi người thưởng thức. Ta đọc thì không hiểu lắm, nhưng ta nghĩ nhất định là chàng cũng thích nên cũng chép một phần, chàng xem đi!” Quách Sài Nữ vui mừng hiến bảo.
Chữ của nàng ấy rất xấu, trong đó có nhiều chữ nàng ấy không biết.
Nhưng nàng ấy lại biết cách trông bầu vẽ gáo.
Hoắc Kiệt cầm tờ giấy kia xem kỹ.
Tuy nhiên, sau khi hắn đọc xong, nụ cười trên mặt đã biến mất.
“Sao thế? Bài thơ này không hay à?” Quách Sài Nữ khó hiểu.
“Không có gì, đây là bài thơ do Ngự Thư Lang của bệ hạ, Ân công tử viết ra, người này…hồng phấn tri kỷ bên người cũng nhiều, thỉnh thoảng cũng sẽ viết mấy chữ liên quan đến nữ tử. Chẳng qua mấy bài thơ trước kia cho dù mang hương phấn nhưng lại không tầm thường, còn bài thơ hôm nay thì…”
“Có thể nói đây là một bài thơ tục tĩu, e rằng viết ở mấy chỗ giống như thanh lâu.” Hoắc Kiệt kiên nhẫn giải thích cho Quách Sài Nữ.
Phần đầu của bài thơ này miêu tả về vẻ đẹp của một nữ tử, cũng coi như bình thường. Nhưng phần sau lại nói quá rõ ràng về những điểm quyến rũ trên thân thể nữ tử, mấy câu cuối cùng lại càng quá đáng, nói rằng thấy nữ tử này liền nhịn không được động tình, trong đêm lại có mộng đẹp uyên ương…
Tóm lại là, nó rất kinh tởm.
“Tệ đến vậy à? Ta nghe mấy người khen hắn, nói rằng người này rất có tài nữa kia! Thế thì tại sao hắn lại viết mấy lời như vậy?” Quách Sài Nữ lập tức cảm thấy mình tốn công như vậy mà lại vô ích.
Viết văn còn chẳng hay bằng tướng công nàng ấy đâu, thế mà sao có thể làm Ngự Thư Lang của bệ hạ được chứ?
Vậy thì ánh mắt của bệ hạ xem ra cũng chẳng có gì đặc biệt cả…
Đương nhiên, nàng ấy cũng chỉ dám nghĩ thầm trong lòng chứ không dám nói ra.
Hai người vừa định cất bài thơ đi thì Lương chưởng quỹ vội vàng chạy tới.
“Hai vị chủ tử…” Lương chưởng quỹ vừa chạy vừa lau mồ hôi trên trán: “Không xong rồi…”
Phu thê hai người cũng biết lai lịch của Lương chưởng quỹ thế nào, hài tử ở trong thiện đường cực kỳ chán ghét hắn nên bọn họ cũng không ưa gì hắn.
Nhưng thấy người này vội vã như vậy, cũng kiên nhẫn hỏi một câu: “Ngươi tìm nàng làm gì?”
“Từ sáng sớm đã có người dán một tờ giấy ở cửa ra vào, ta xem cũng không hiểu là có ý tứ gì nên tìm người hỏi thăm một chút. Sau khi hỏi rồi mới biết, trên giấy này viết…là viết về bà chủ! Nói cái gì mà sau khi công tử nhìn thấy nàng đã rơi vào bể tình…Mấy lời trong này của bọn họ thì hay, nhưng ý trong này lại không tốt, chính là…dù sao cũng không tốt cho bà chủ…Ta cũng không hiểu, ngài mau xem thử đi.” Lương chưởng quỹ cũng cố gắng hết sức.
Mấy năm nay mặc dù hắn tiếp xúc nhiều với hài tử của mấy nhà giàu kia nhưng mấy cái thi từ ca phú này hắn vẫn không hiểu gì cả.