Tiêu Vân Chước nói xong, người phía dưới lập tức làm theo. Ân Nguyên Phu còn đang bị bệnh, lại bị người giữ chặt tay chân. Hắn cố gắng giãy dụa nhưng một nam tử văn nhược làm sao có thể hơn được mấy hán tử cường tráng này, cho nên chỉ trong nháy mắt, đai lưng quần đã bị cởi ra. Quần vừa rơi xuống, những gì nên thấy đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Mấy cô nương trẻ tuổi quay đầu đi không dám nhìn lại.
Ngược lại có mấy lão phụ đã thấy qua việc đời, vụng trộm liếc nhìn.
“Có mà co nhỏ lại, không cứng không dài…Quả nhiên, quả nhiên đúng như lão phu đã nói…” Phủ y kiên trì mở miệng, nghĩ đến số bạc mà mình sắp được thưởng, khuôn mặt già kia đỏ bừng lên nói tiếp: “Ai nha, nếu như Ân đại nhân vẫn là hài nhi hai ba tuổi thì có lẽ…còn có thể chữa khỏi hẳn, nhưng bây giờ với bộ dạng này, tình huống còn tệ hơn lão phu nghĩ, thật sự là…bất lực…Lão phu vô năng!”
Phủ y cũng cảm thấy mình không thất đức lắm…Dù sao thì những lời ông ấy nói đều là sự thật.
Đầu óc Ân Nguyên Phu trống rỗng, trong phút chốc hắn ta cảm thấy tôn nghiêm của mình đã bị hủy hoại hoàn toàn.
Tiêu Vân Chước, sao nàng ta dám!
Nàng ta không biết xấu hổ sao? Một nữ tử mà lại mang người đến lột quần hắn, khiến hắn phải mất mặt phải xấu hổ trước mặt mọi người!
Đây là bí mật lớn nhất của hắn, vậy mà lại bị vạch trần một cách đơn giản thô bạo như vậy!
“Thì ra thật sự là không có!” Người bên cạnh giữ chặt Ân Nguyên Phu nhìn lướt qua, sau đó nghiêm túc nói: “Ân đại nhân, ngài đã không có cái đồ chơi kia mà còn cứ thích chạy tới thanh lâu làm gì? À, ta biết rồi, là vì che giấu tai mắt mọi người!”
“Ân Nguyên Phu còn luôn thích viết về mấy thứ bẩn thỉu kia, đây cũng là để chứng minh bản thân phải không, chỉ là ngươi cũng thật vô lý rồi! Ta nghe nói ngươi còn trêu chọc cô nương khắp nơi nữa, hai năm nay bệ hạ còn muốn tứ hôn cho ngươi! Chậc chậc chậc, ngươi đã có bệnh này, nhất định là không nói với bệ hạ, lỡ như bệ hạ tứ hôn cho ngươi thật thì chẳng phải là hại người rồi sao?”
“Thân thể có tật thì sao còn làm Ngự Thư Lang của bệ hạ được? Ân đại nhân, ngươi thế này có tính là khi quân không?”
“…”
Người của Tiêu Vân Chước thả Ân Nguyên Phu ra.
Hắn vội vàng túm quần lên, lại thấy người khác đang nhìn chằm chằm vào hạ thân của hắn.
Ác mộng, nhất định đây là ác mộng!
Những người đứng xem kia cũng mang vẻ mặt một lời khó nói hết.
Cái gì mà thi từ mỹ diệu chứ? Chẳng qua cũng chỉ là “lời nói dối của hoạn quan” mà thôi. Trước đó một khắc còn coi là mấy từ hoa mỹ, nhưng giờ khắc này chỉ phảng phất khiến người ta có cảm giác ghê tởm.
“Ân đại nhân cũng nói chỉ là một bài thơ mà thôi, không cần phải so đo gì hết. Mà ta bây giờ chẳng qua cũng chỉ là cho người lột xiêm y của ngươi, có lòng tốt giúp ngươi chữa bệnh thôi. Ta nghĩ Ân đại nhân cũng sẽ không so đo với ta, chúng ta xem như…thanh toán xong rồi nhé?” Tiêu Vân Chước nói xong cười lạnh một tiếng: “Hồi phủ, đi!”
Nàng mênh mông cuồn cuộn mà đến, đơn giản dứt khoát mà đi.
Để lại Ân Nguyên Phu ngơ ngác, nổi điên đối mặt với mọi người vây xem.
Trong đó có không ít gương mặt quen thuộc.
Phủ đệ của Tam vương gia ở cách rất gần, nghe nói Tiêu Văn Việt đến gây chuyện, hắn lập tức chạy tới xem, ai ngờ sẽ nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Nơi này cũng không có bao nhiêu dân chúng thấp cổ bé họng, phần lớn đều là thiếu gia công tử xung quanh cùng với hạ nhân quản sự các nhà…
“Không được nhìn! Không được nhìn nữa!” Ân Nguyên Phu thấy mọi người vẫn nhìn mình chằm chằm liền túm lấy quần áo rồi hét lên.
Bộ dạng chật vật, làm gì còn dáng vẻ đẹp trai ngời ngời kiêu ngạo không chịu cúi đầu như lúc trước nữa.