Trước đó Tiêu Vân Chước cũng đã làm không ít chuyện mới nghe đã rợn cả người, nhưng những chuyện kia nào sánh được với sự thật trần trụi sinh động bày ở trước mắt như thế này đâu?
Nhất chiến thành danh.
Ân Nguyên Phu dù vội vàng quay về phủ đệ, nhưng những người bên ngoài kia đã nhìn thấy “thứ không nên thấy”, cảnh tượng kinh hãi thế tục này cũng không phải ngày nào cũng có thể nhìn thấy. Chủ đề câu chuyện đột nhiên xuất hiện này, mọi người cho dù không công khai nói ra nhưng vẫn sẽ thì thầm mấy tiếng sau lưng.
Tam vương gia nhớ tới…chỗ không thể nói kia của Ân Nguyên Phu.
Chỉ cảm thấy sau này không thể dùng cách đối đãi như với người bình thường để nói chuyện với hắn nữa.
Thân là nam thân mà lại không thể có khí phách nam nhân, vốn cũng là một chuyện đáng thương. Trong cung có nhiều thái giám như vậy, loại chuyện này trong mắt hắn cũng không có gì xa lạ, nhưng kỳ lạ là những chuyện mà Ân Nguyên Phu làm lúc trước!
Bắt đầu từ thời niên thiếu, người này đã lưu luyến bụi hoa, bởi vì đi thanh lâu chơi gái mà bị phụ hoàng răn dạy mấy lần.
Về sau Ân Nguyên Phu làm Ngự Thư Lang, có chức quan trong người nên tới mấy chỗ đó cũng không hay lắm, nhưng hắn lại thường xuyên tổ chức mỹ nhân yến, cũng không ít lần mời các thanh lâu nữ tử đến nhà. Thậm chí còn thường xuyên qua lại với các hoa khôi trong kinh. Ngôn từ của hắn lỗ mãng, cho dù là đụng phải lương gia nữ tử thì chỉ cần thấy đối phương xinh đẹp, hắn cũng không quên đùa giỡn vài câu…
Có ai mà không cảm thấy hắn là tài tử phong lưu? Cho dù hành vi không ổn nhưng thanh danh tài tử kia cũng tránh cho hắn gặp phải phiền phức.
Còn bây giờ thì…
Hắn dám nói rằng mấy bài thơ hương diễm do Ân Nguyên Phu viết ra sau này chỉ khiến người ta xấu hổ khi đọc lại.
“Lời nói dối của hoạn quan”, đúng là một câu vừa thẳng thắn lại tàn nhẫn.
Nam tử trên đời này đều coi trọng thể diện, có ai lại nguyện ý xếp chung nhóm với hoạn quan như Ân Nguyên Phu đâu?
Hắn cũng không ngờ chỉ mới một thời gian không gặp mà tính khí của vị Tiêu gia cô nương này đã lợi hại đến mức ở ngay trước mặt mọi người mà trực tiếp đánh đổ Ngự Thư Lang của bệ hạ, lá gan thật sự không nhỏ.
Chẳng qua suy nghĩ kỹ một chút, dường như cho tới bây giờ Tiêu gia cô nương đều không phải là người sợ phiền phức. Mấy chuyện xảy ra trước đó, có chuyện nào mà không phiền toái đâu, cũng chưa hề thấy nàng tỏ ra bối rối lần nào cả.
“Chuẩn bị một chút, bản vương muốn vào cung.” Hứng thú của Tam vương gia nổi lên, rất muốn cười trên nỗi đau của người khác.
Ân Nguyên Phu không chỉ là Ngự Thư Lang của bệ hạ mà còn là thư đồng của đại hoàng huynh của hắn nữa.
Tuy rằng thư đồng này không được lòng đại hoàng huynh cho lắm, nhưng cho dù thế nào thì cũng đã từng là người thân cận với đại hoàng huynh. Hắn bị mất mặt, nếu như phụ hoàng nhắc đến chuyện này, theo lý mà nói thì đại hoàng huynh cũng phải nói giúp một câu cho hắn. Bởi vậy hắn phải vào cung dặn dò một tiếng, để mẫu hậu nhắc đại hoàng huynh đừng có diễn quá mức.
Ân Nguyên Phu này vẫn luôn không coi ai ra gì, đây cũng là một bài học cho hắn.
Tiêu Vân Chước bước đi thống khoái, nhưng lại gây nên một đợt sóng to gió lớn ở kinh thành.
Trước đây người ta tò mò về tên tuổi “Tiêu đại sư” của nàng, bây giờ thì lại bàng hoàng trước sự khí phái dám nghĩ dám làm của Tiêu gia!
Có người cảm thấy nàng làm vậy rất quá đáng, một nữ tử nho nhỏ mà lại ngông cuồng đến như thế, làm mất hết thể diện của nam tử. Nhưng lại có không ít người cảm thấy nàng hoàn toàn không có vấn đề, thậm chí đối với nàng còn có chút bội phục!
Ân Nguyên Phu suýt chút nữa đã hủy hoại trong sạch của nàng, cho dù nàng phản kháng thế nào cũng không hề quá đáng!
Tuy rằng Tiêu gia đã sinh ra một bại gia tử, nhưng luận về công trạng thì Tiêu gia tằng tổ phụ đã giúp Thánh tổ bình định thiên hạ, cũng chính là thiên đại công thần. Mà hậu nhân của đại công thần há có thể để mặc cho một Ngự Thư Lang nho nhỏ sỉ nhục!