Hoàng đế nhìn Hoắc Tuân, trong lòng cũng không hề tức giận.
Trong số các thần tử của mình, Hoắc gia luôn xem như là người đàng hoàng. Nhà này coi trọng thanh danh, bao nhiêu năm nay không hề tham gia vào tranh chấp đảng phái. Gia tộc cũng rất giỏi nuôi dạy hài tử.
Nếu nói khuyết điểm thì cũng có, chính là người Hoắc gia quá thanh cao.
Có lẽ là bởi đọc sách quá nhiều nên ý nghĩ luôn rất ngây thơ, không phải đen thì là trắng, quá lý tưởng hóa.
Nhưng nếu không mong cầu bọn họ trở thành thần tử vang danh thiên cổ thì chút bản lĩnh này đã đủ rồi, mà cách làm người cũng nhu thuận ngay thẳng, cũng coi như dùng rất thuận tay.
Lúc này, Hoắc Tuân nghe Hoàng đế nói như vậy, lập tức kiên định quỳ ở đó: “Vi thần sao dám chất vấn bệ hạ! Chỉ là sợ rằng phụ thân huynh trưởng của hài tử kia không có ở nhà, bị người ức hiếp! Hơn nữa vi thần cũng không gạt ngài, biểu huynh Tiêu gia kia của thần mấy năm nay vẫn sống thành thật, chăm sóc cuộc sống của nàng dâu hài tử, không hề có chút tham vọng nào. Cũng bởi vì tìm lại được nữ nhi thân sinh, dưới ảnh hưởng của nha đầu kia mà mới dần dần nhận ra được rằng nam nhi trưởng thành phải trung quân báo quốc, không thể cứ bám víu mãi vào một phần ba mẫu đất trước cửa này…”
“Bệ hạ, hẳn ngài cũng biết bản lĩnh của Tiêu Trấn Quan, ông ấy là người có năng lực, chỉ là có chút hoang phế. Chỉ cần ông ấy chịu làm, lại cho chút thời gian thì triều ta nhất định sẽ có thêm một viên mãnh tướng! Vi thần có thể cảm giác được, nha đầu Tiêu gia kia rất quan trọng, cho nên…mới cầu xin bệ hạ trả lại công bằng cho nàng là được rồi!” Hoăc Tuân nói thẳng những lời muốn nói.
Càn Hòa Đế nghe vậy lại hừ một tiếng.
“Theo ý ngươi, trong mắt Tiêu Trấn Quan, hắn không muốn liều mạng vì trẫm, vì bách tính trong thiên hạ này mà lại chỉ để ý đến phu nhân hài tử nhà mình à? Nếu như là hạng người ích kỷ và thiển cận như vậy, trẫm cũng khinh thường dùng hắn, để hắn quay trở về với mảnh đất hiền hòa của hắn đi.” Càn Hòa Đế bất mãn nói.
Ai cũng biết thê tử Tiêu Trấn Quan là người yếu ớt, mà lại yếu ớt đã rất nhiều năm.
Hắn không có một người thiếp thất nào, vô cùng sợ vợ.
Nhìn chút tiền đồ kia của hắn xem!
“Bệ hạ, dù sao thì Tiêu Trấn Quan cũng là cháu trai của Nhân An Công, há có thể là hạng người ích kỷ được. Ông ấy chỉ là bị phụ thân của mình giày vò nên mới sinh ra sợ hãi như thế, lúc này mới thành thật chăm sóc phu nhân hài tử. Bây giờ hài tử nhà hắn đều đã lớn cả rồi, lại có thêm một khuê nữ biết cách giày vò người nữa, ông ấy chỉ có thể thả tay thả chân, những chuyện này ngài cũng biết cả rồi…” Hoắc Tuân tiếp tục tranh cãi với Hoàng đế.
Vừa nhắc tới phụ thân bị ban chết của Tiêu Trấn Quan, Càn Hòa Đế cũng không nhịn được muốn mắng mấy câu.
Thánh tổ, tiên hoàng, có người nào mà không đặc biệt tử tế với ông ta cơ chứ?
Chỉ là không ngờ lại nuôi ra một sắc quỷ ngàn năm khó gặp.
Ông ta còn nhớ rõ, lúc ấy trước khi tiên hoàng chuẩn bị hạ chỉ ban chết còn đặc biệt triệu ông ta vào cung, trong lời nói tỏ rõ vẻ tiếc hận. Lúc ấy ông ta đã là thái tử nên tiên hoàng cũng dặn dò ông ta, tha cho hậu bối Tiêu gia một mạng, tương lai nếu Tiêu gia có người dùng được thì cũng đừng nhắc đến tội lỗi đó.
Tiên hoàng cảm thấy, rốt cuộc thì hoàng gia cũng phải có trách nhiệm khi nuôi ra một lão sắc quỷ như vậy, dù sao thì…lúc ấy lão Nhân An Công mấy năm liên tục xuất chinh, bại gia tử không biết cầu tiến kia chính là do hoàng gia nuông chiều mà ra.
Lão tử Tiêu Trấn Quan rất biết cách giày vò, cho nên Tiêu Trấn Quan không dám đi lại đường cũ, ông ta cũng rất hiểu.
Nếu không phải hiểu rõ thì mấy năm nay sao có thể dung túng cho con rùa đen Tiêu Trấn Quan đến như vậy?!
“Thôi, chỉ cần Tiêu gia cô nương vô tội thì trẫm có thể bảo đảm, tuyệt đối không ai có thể vu oan cho nàng! Nhưng ngươi cũng bảo nàng yên tĩnh một chút! Vừa mới trêu chọc Quản thị xong lại đi lột quần người khác, một nữ nhi mà lại muốn làm gì?” Hoàng đế cũng cảm thấy đau đầu.
Ngay cả công chúa hoàng gia cũng không dám gây chuyện nhiều như vậy.
Cũng may người đến nói giúp cho nàng là Hoắc gia, nếu thay bằng người khác thì tính tình ông ta cũng không tốt đến vậy.