Hoàng đế cũng có chút kinh ngạc, không ngờ lại có chuyện lạ bậc này.
“Chuyện thần ma không thể loạn truyền ra ngoài, nếu không thì sẽ khiến lòng người bất an. Nếu như xác định không có khả năng người khác gây án nữa thì cứ lấy lý do là Tần mẫu nổi điên báo thù để kết án là được, trấn an lòng dân, chớ nên làm bách tính hoảng sợ.” Hoàng đế chậm rãi nói.
“Vốn dĩ vi thần cũng nghĩ như vậy, nhưng thật trùng hợp, lúc ấy cháu gái của vi thần cũng am hiểu về thuật phong thủy, cảm thấy Tần nữ chết quá oan uổng nên vào đêm trước khi xảy ra chuyện, nàng đã đến nhà xem xét, cũng vừa vặn chứng kiến thảm cảnh kia…”
“Hài tử kia ngày thướng yếu đuối nhu thuận, lúc ấy còn say khướt ngủ ở phòng dành cho khách, hoàn toàn không có khả năng là hung thủ g.i.ế.t. người. Cho nên sau khi vi thần tra hỏi xong liền cho nàng về nhà, lại không nghĩ rằng có người muốn buộc vi thần đưa tróc nã cháu gái đưa đi quy án, nói nhất định nàng là đồng phạm…Vi thần nghĩ, nếu như vi thần không chịu thì sẽ có người tham tấu nên đến đây bẩm báo bệ hạ trước, nhờ ngài làm chủ.” Hoắc Tuân thành thật nói.
“Hoắc khanh à, nếu như cháu gái ngươi thực sự có mặt ở đó thì ngươi cũng không thể thiên vị được, nên bắt giam thì cứ bắt giam, chứng minh nàng vô tội chẳng phải là được rồi sao?” Hoàng đế không cảm thấy gì, chỉ bình tĩnh nói.
“Thế nhưng bệ hạ, cháu gái kia của vi thần chỉ mới mười bảy tuổi, còn trẻ như vậy. Lúc vào cửa đến lúc rời đi chưa từng thay đi phục, mà trên người cũng hoàn toàn không có vết máu nào. Hơn nữa còn có hạ nhân tự mình làm chứng, nói rằng đêm đó nàng uống rượu mạnh ngủ mất, cho nên vi thần hoàn toàn không có nghi ngờ nào. Mà Quản đại nhân nói cháu gái của vi thần là đồng phạm, nhìn như là giúp đỡ vi thần xử án, kỳ thực là đang nhân cơ hội trả thù.” Hoắc Tuân lập tức nói.
“Ông ta trả thù ngươi làm gì?” Hoàng đế cảm thấy mấy thần tử này cũng thật nhiều chuyện.
Ngày nào cũng náo mâu thuẫn.
“Không phải là trả thù thân mà là trả thù cháu gái của thần. Hài tử kia rất nhạy cảm, có thể phân biệt âm dương, thông hiểu kỳ thuật phong thủy, cho nên lúc trước khi thần điều tra vụ án Quản cô nương chết đuối đã nhờ nàng trợ giúp, rất nhanh đã biết được tiền căn hậu quả. Nàng là người đường đường chính chính, nhiều lần vì dân trừ hại…tuyệt đối không phải là hạng người gian ác gì, kính xin bệ hạ minh giám.” Hoắc Tuân lại nói thêm.
Nói kiểu này, Càn Hòa Đế lập tức nhớ ra.
Muội muội của quý phi chết đuối, lúc đó cũng ồn ào một trận.
“Tại sao trẫm chưa từng nghe nói Hoắc gia các ngươi có hài tử nào có thể thông âm dương?” Hoàng đế hơi nghi ngờ.
“Hài tử kia là cháu gái của lão cô mẫu của vi thần, họ Tiêu…chính là vị cô nương mà mấy ngày gần đây mới sai người lột quần của Ngự Thư Lang ấy ạ…” Hoắc Tuân lại nói, thái độ cũng rất quy củ.
Càn Hòa Đế nghe vậy, khóe miệng lại giật giật hai lần.
“Lại là nàng nữa à?” Càn Hòa Đế thở hắt ra: “Hài tử Tiêu gia kia có phải là thiếu thông minh không? Tại sao vụ náo nhiệt nào cũng có mặt vậy?”
“Bệ hạ, hài tử này rất thành thật.” Hoắc Tuân vội vàng tỏ vẻ đáng thương nói: “Ngài là không biết, đứa cháu họ này của vi thần từ nhỏ đã phải lưu lạc ở bên ngoài, phải chịu rất nhiều đau khổ, chẳng qua có lẽ là nhận được cơ duyên gì đó nên mới học được một chút bản lĩnh, vậy nên mới hơi lạc lõng ở kinh thành như vậy. Nhưng hài tử này rất lương thiện, nhiều lần làm những chuyện trượng nghĩa. Chính thi cốt của đại tiểu thư Ninh Nghĩa Quốc Công phủ cũng là do nàng tìm ra, mà bản án phò mã kia cũng là do nàng nhìn ra vấn đề…Nàng không hiểu phép tắc trong kinh thành, làm việc cũng rất lỗ mãng, không biết những hành vi của mình sẽ đắc tội với người ta, chỉ vì muốn giải oan cho người chết nên mới khiến người ta nhìn không vừa mắt…”
Hoắc Tuân ra sức bù đắp cho Tiêu Vân Chước, cũng không vội vàng lấy ra vật “bái sơn” của Tiêu Vân Chước.
Càn Hòa Đế cũng không ngờ Tiêu gia cô nương ngày lại có thể làm ra nhiều chuyện như vậy.
So với mấy chuyện kia thì chuyện của Ân Nguyên Phu quả thật cũng chẳng là gì.
“Nhìn ngươi cũng không giống người sợ phiền phức, nếu như thật sự cảm thấy cháu gái ngươi là người vô tội thì chỉ cần có đầy đủ chứng cứ, căn bản không cần lo lắng sắc mặt Quản thị. Ngươi hôm nay đến xin gặp riêng trẫm, rốt cuộc là muốn giải vây cho cháu gái nhà ngươi hay là muốn nhắc nhở trẫm chớ có nhúng tay, làm oan uổng cháu gái nhà ngươi thế?” Hoàng đế nhìn thần tử ở bên dưới, lập tức nhìn thấy chút tâm tư nho nhỏ này.
Tên yêu quái Hoắc Tuân này, đây là sợ quý phi thổi gió bên gối ông ta đây mà!