Mai thế tử hoảng sợ đến mức không dám ngủ.
Mai gia cô nương không bị thương nặng, sớm tỉnh lại, nhưng vẫn hoảng loạn khóc lóc không ngừng, dáng vẻ cực kỳ đáng thương.
Mai thế tử đối mặt với muội muội của mình càng không có chút tự tin nào, thậm chí còn không dám nói ra sự thật. Nếu để cho muội muội biết vốn dĩ nàng ấy có thể né tránh một kiếp này thì trong lòng muội muội chẳng phải sẽ oán chết hắn sao?
Sau kinh hoảng, lại thấy may mắn.
Cũng may mà cứu được, nếu không thì cho tên cướp kia chạy là chuyện nhỏ, nhưng mạng nhỏ của muội muội hắn chưa hẳn sẽ giữ được, mà trong sạch của muội muội, thanh danh của Hải Ninh Hầu phủ cũng sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.
Chuyện này một khi nghĩ kỹ lại, Mai thế tử càng hối hận hơn.
Lúc đó thê tử đã nói thế nào?
Nàng ấy nói rằng võ phu kia là một tên cướp, sẽ ảnh hưởng đến quan hệ phu thê của bọn họ…
Lúc ấy nghe có vẻ không được tự nhiên, càng không hiểu ra sao cả, nhưng hiện tại xem ra cũng không khó để giải thích!
Nếu như thê tử đi theo hắn về Hầu phủ, cho dù hôm nay không đến đây hoàn nguyện thì trong vòng nửa tháng nữa cũng phải đi một chuyến. Đến lúc đó người bị bắt đi rất có khả năng chính là thê tử của hắn, đến khi nàng ấy thoát khỏi tay tên cướp thì tình cảm của phu thê bọn họ đương nhiên không thể quay lại như trước được nữa.
Hắn biết khuyết điểm của mình, vô dụng, không có đại tài, nhưng đối với thê tử hắn luôn chân thành. Cho dù thê tử không còn trong sạch thì hắn cũng sẽ không ghét bỏ. Nhưng phía sau Hải Ninh Hầu phủ còn có nhiều tộc nhân như vậy, những người kia sẽ không chấp nhận được nàng ấy, mà phụ mẫu của hắn cũng sẽ không còn đối xử với nàng ấy như trước kia, thậm chí còn vì tiền đồ của nữ nhi mà rất có thể hắn và thê tử sẽ không còn con đường nào tốt để đi…
Sau khi Mai thế tử làm xong mọi việc, càng suy nghĩ nhiều hơn.
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn cũng biết mình đã phạm sai lầm lớn nên vô cùng sốt ruột, đợi đến khi trời tờ mờ sáng, lập tức đi tới bên ngoài viện Tiêu gia biểu muội cầu kiến, muốn nói cảm ơn và xin lỗi!
Đêm nay là một đêm rất dài đối với hắn, không thể nhắm mắt nổi.
Cuối cùng thì trời cũng sáng, hắn vội vàng chạy tới, lại phát hiện Tiêu Vân Chước đã rời đi từ sớm rồi, chỉ còn lại Hoắc gia đệ muội vẫn còn ở đó.
Quách Sài Nữ nhìn hắn, ánh mắt hung dữ: “Tiêu biểu muội nói, để ta và ngươi cùng đi về Hoắc gia nói rõ mọi chuyện, miễn cho đại tỷ không biết rõ ràng.”
“…” Quai hàm Mai thế tử run lên hai lần.
Đâylà sợ hắn che dấu…Nhưng bây giờ hắn dám sao?
Hắn cố gắng nở nụ cười: “Vậy…vậy thì làm phiền đệ muội…”
Vừa nói xong, Mai cô nương cũng chạy tới, yếu ớt nói cảm ơn Quách Sài Nữ: “Ta đã nghe nha hoàn nói lại, là tỷ tỷ cùng với Tiêu gia cô nương đã cứu ta, tiểu muội vô cùng cảm kích…”
Nói xong liền cúi đầu.
Quách Sài Nữ giật nảy mình: “Chỉ là tiện tay mà thôi, ngươi đừng có khách khí như vậy! Ngươi không sao là tốt rồi! Chẳng qua ngươi cũng không may, nếu như Mai thế tử chịu nghe lời khuyên bảo thì ngươi cũng không đến mức phải gặp loại chuyện như thế này, suýt nữa đã mất mạng!”
“…” Mai thế tử há to miệng, ngượng ngùng nhìn muội muội bên cạnh.
Mai cô nương thoáng kinh ngạc nhìn huynh trưởng của mình, sau đó cũng không nhịn được hỏi: “Đại ca, lời này là sao?”
Mai thế tử khóc không ra nước mắt!
Hắn hiểu rồi.
Tiêu Vân Chước bảo thê tử Hoắc gia biểu đệ ở lại đâu phải là để cùng về với hắn, đây là cố tình để lại để trả thù cho nàng!
Nhìn cái miệng này, rõ ràng là cố ý muốn làm ồn ào chuyện này lên để hắn không còn cách nào che giấu!
Mai thế tử còn chưa kịp lên tiếng thì Quách Sài Nữ ở bên cạnh đã kể lại toàn bộ câu chuyện sinh động như thật. Nàng ấy chẳng sợ ai, cho nên lời nói cũng chẳng thèm che giấu gì cả. Đợi khi nàng ấy nói xong, Mai cô nương đã tức đến phát khóc.
Nhìn về phía huynh trưởng nhà mình, Mai cô nương hận không thể chửi ầm lên!
“Đại ca! Tại sao phụ thân mẫu thân lại phải nghĩ hết biện pháp để huynh cưới tẩu tẩu về nhà? Chính là bởi biết người nhà chúng ta không có bản lĩnh gì lớn, rất dễ đi nhầm đường nên mới coi trọng sự quả cảm thông minh của tẩu tẩu, để nàng làm chủ nhà ta! Chuyện này tuy rằng phụ thân chúng ta nhìn nhầm người, nhưng nếu như phụ thân biết ý tứ của đại tẩu thì nhất định sẽ không ngó lơ chuyện này như vậy! Huynh…quả thực huynh quá tự cho mình là người thông minh, phụ mẫu chỉ bảo huynh cứ nghe lời tẩu tẩu trong tất cả mọi việc, sao chuyện quan trọng như vậy mà huynh lại quên rồi? Huynh có biết ta hôm qua sợ đến thế nào không? Ta suýt chết đấy.”
“Ta cũng không muốn để ý đến huynh nữa!” Mai cô nương tức giận điên lên.