Ánh mắt Tiêu Vân Chước sâu hơn mấy phần.
Khi nhìn thấy khoảnh khắc Khương Nguyên này quỳ xuống, nàng cũng đã suy đoán ra một loại khả năng nào đó.
Nàng nên hoảng sợ, chỉ là lại không có.
Nội tâm của nàng bình tĩnh trù tính, đột nhiên phát hiện, chỉ có chính mình đủ cường đại, mới có thể biến cái gọi là "Không đại nghĩa" thành "Bỏ qua tiểu tiết".
Cha mẹ người thân rất quan trọng, bất hiếu với phụ mẫu cũng được, ức hiếp huynh đệ cũng được, vốn dĩ nên khiến cho người ta chán ghét thậm chí khó mà dễ dàng tha thứ.
Nhưng, tiểu gia không thể so sánh với mọi người, chỉ cần tương lai nàng leo đủ cao, cứu được đủ người, phát huy tác dụng cũng đủ lớn, như vậy sẽ không ai có thể dùng mẫu thân thân sinh ra nàng để bắt bẻ.
Chẳng qua giờ này khắc này, nàng cũng không nhịn được nhớ tới sự lo lắng của sư phụ năm đó lúc rời đi.
Nàng còn nhỏ tuổi, cho nên sư phụ yêu thương nàng cũng thấy nàng đáng thương, đã từng tính ra duyên phận giữa nàng và Tiêu gia chưa ngừng, cho nên để tránh nàng tương lai đau buồn, thường giảng giải duyên phận với nàng...
Đã có tình cảm mẫu nữ, vậy sẽ luôn có gút mắc một phen mới có thể kết thúc.
Tiêu Vân Chước trấn định nhìn.
Ánh mắt của mọi người cũng nhìn chằm chằm bên ngoài.
Rất nhanh, xuất hiện bóng dáng một người.
Lúc trước Khương thị rất thích tham gia các loại yến hội, cho nên người ở đây gần như đều biết bà ta, chỉ là lúc nhìn thấy bà ta, tất cả mọi người vẫn kinh hãi.
Đây là Tiêu phu nhân xinh đẹp lúc trước sao?!
Chỉ thấy bà ta mặc trên người áo cũ, không phấn son trang điểm, môi cũng nhợt nhạt, nhìn mộc mạc lại tiều tụy, lại già hơn so với lúc trước mấy tuổi!
Khương Nguyên đắc ý trong lòng.
Nếu không có quản gia, nàng ta muốn tìm được cô mẫu cũng không quá dễ dàng!
Tiêu gia cũng không bạc đãi cô mẫu, người ở am ni cô, nhưng chi phí ăn mặc cũng không kém, chỉ là không thể gặp người ngoài mà thôi, nhưng... Nếu như nàng ta không khiến cô mẫu hình dung đáng thương hơn một chút, bây giờ sao có thể khiến người ta cảm thấy Tiêu Vân Chước là kẻ đáng ghét?!
"Tiêu Môn Khương thị tham kiến trưởng công chúa, đại công chúa, công chúa vạn phúc..." Khương thị cúi thấp người hành lễ, thân ảnh trông gầy gò.
Trưởng công chúa Vinh Giang vội vàng đứng lên, tự mình đỡ Khương thị đứng dậy.
“Đã lâu không gặp, ngươi sao lại trở nên tiều tuỵ như thế?" Trưởng công chúa thổn thức một tiếng: "Vừa mới nghe nha đầu Khương Nguyên nói một số chuyện, thế mới biết, ngươi không phải sinh bệnh, mà chính là..."
"Khương Nguyên, đều là thật sao?" Trưởng công chúa Vinh Giang lại hỏi.
Chỉ cần Khương thị mở miệng, vậy sự quở trách tràn đấy đất trời đều sẽ hướng về phía Tiêu Vân Chước.
Phụ mẫu phạt đòn con cái, bởi vì giáo dưỡng hoặc là bởi vì chuyện nhỏ ra đòn mạnh, cũng đều là đương nhiên, bởi vì ơn sinh đẻ quá lớn, dù là cạo xương róc thịt cũng khó mà hoàn lại, cho nên dù là ở trên luật pháp, đối với chuyện này cũng có chút khoan dung.
Nhưng con cái khắt khe với phụ mẫu, người đời không có chỗ dung.
Khương thị nhìn thoáng qua Tiêu Vân Chước.
Sau đó, gần như không có nửa điểm do dự, nhân tiện nói: “Những lời của đứa cháu gái này của ta... Đều là sự thật, đều tại ta... Lúc trước nhất thời hồ đồ, khiến tâm Chước Nhi nguội lạnh, mới khiến nàng hận ta như thế..."
Vừa dứt lời, toàn hội yến xôn xao.
"Tiêu phu nhân! Ta thấy ngươi quả thật bệnh cũng không nhẹ? Trên đời này, nếu mẫu thân thật sự yêu thương con cái, sao lại giúp người ngoài nói xấu nữ nhi của mình?" La Phi Nguyệt phẫn nộ cùng cực: "Trước đó vài ngày án của Tần nữ kia, mọi người cũng đã nghe nói rồi chứ? Vị Tần cô nương kia lúc còn sống tín nhiệm mẫu thân của mình như thế nào? Nhưng cuối cùng mẫu thân của nàng ta lại dung túng cho kẻ ác mưu hại con mình! Chuyện của Tiêu gia, cũng không thể chỉ nghe lời từ một phía bọn họ! Ai biết Tiêu phu nhân này có phải một Tần mẫu khác hay không?!"