"Đại công chúa nhất định là chưa từng tới dân gian phải không? Nếu bách tính trong dân gian chỉ dựa vào nam nhân trong nhà xuất đầu lộ diện, vậy thì cũng khỏi phải sống nữa." Tiêu Vân Chước trực tiếp châm chọc: “Y phục, chính là chức nữ tú nương làm ra, trà, phần lớn là trà nữ hái, ngay cả đồng ruộng, cũng có dấu chân của nữ tử, lại trách cứ nữ tử không nên xuất đầu lộ diện? Vậy trưởng công chúa nên xung phong đi đầu, cởi bỏ y phục, tuyệt thực tự vẫn đi."
"Làm càn!" Ma ma kêu to.
"Tiêu Vân Chước, ngươi thật to gan, dám vũ nhục trưởng công chúa!" Đối phương lại nói.
Trưởng công chúa Vinh Giang càng trợn mắt nhìn, mặt già dữ tợn.
Sắc mặt Tiêu Vân Chước lạnh lùng, thần sắc cũng vô cùng uy nghiêm: "Ta chỉ nói vài câu nói thật, chính là làm càn? Vậy hôm nay, ta càng muốn làm càn một lần, nữ tử trên thế gian khó khăn cỡ nào? Người thân là nữ tử, thân là trưởng công chúa, không biết làm gương cho nữ tử trên thiên hạ, lại còn muốn chà đạp người xuống mặt đất, hôm nay nếu để cho người khác truyền đi, người có biết, trên đời này, có bao nhiêu nữ tử sẽ bởi vì một câu nói đơn giản này của người mà không còn đường sống không?"
Nguyên nhân vụ án của Tần gia, là do họ hàng tham tài!
Bao nhiêu nhà chỉ có con độc nhất là nữ tử, vì cái gọi là gia nghiệp truyền thừa, chỉ có thể đem tài sản chắp tay nhường cho người khác, có thể thuận lợi nhận con rể kế thừa, kỳ thật cũng không nhiều.
Không nhiều, nhưng cũng có.
Nhưng ý tứ mà trưởng công chúa biểu đạt ra, nữ tử sau này có thể gánh vác gia nghiệp, lại phải ít hơn mấy phần!
"Người đâu! Kéo Tiêu Vân Chước không coi ai ra gì này ra ngoài cho ta! Vả miệng!" Trưởng công chúa Vinh Giang giận dữ nói ra.
"Không thể!" Công chúa Di Thuận đột nhiên mở miệng.
Sắc mặt nàng ta cũng có chút mất tự nhiên, nhưng nói: "Lời của Tiêu cô nương nói... mặc dù là quá kích, nhưng cũng không phải không có đạo lý..."
"Nữ tử nhà giàu, mặc dù không xuất đầu lộ diện, thế nhưng phải quản gia, làm cũng không ít hơn so với nam nhân, mà bách tính dân gian... Ta nghe mẫu hậu nói, thật sự đến lúc nghèo khó, nào còn phân ra nam nữ? Chỉ cần là người, có thể làm việc đều phải đi làm, nếu không gọi bọn họ xuất đầu lộ diện, chỉ dựa vào nam nhân, làm sao có thể nuôi sống cả một nhà... Cô mẫu, chúng ta đang nói đến chuyện của Tiêu gia, thì đừng nhắc đến dân chúng bình thường, nếu không hôm nay lời này truyền đi, người khác cũng chỉ nói công chúa Thiên gia chúng ta không ăn thịt băm, không biết nhân gian khổ sở..." Công chúa Di Thuận cố gắng hết sức biểu đạt ra ý tứ của chính mình.
Tống Nghiệp có không tốt bao nhiêu, thì cũng từng là Thám Hoa Lang.
Năm đó nàng ta gả cho Tống Nghiệp, hai vợ chồng đúng là rất hài hòa, bình thường đàm luận thi từ thư hoạ, hay là một số thời sự, cũng có thể cùng nhau thương lượng cách giải quyết.
Cho nên, mất đi Tống Nghiệp, nàng ta mới có thể đáng tiếc và buồn bã như vậy.
"Ngươi..." Trưởng công chúa Vinh Giang cũng nhịn không được nữa rồi.
Bà ta đây là đang tức giận thay cho ai chứ?!
Tiêu Vân Chước này không biết tôn ti, làm sụp đổ Tống gia, cho nên Di Thuận mới có thể bị ép hoà ly!
Thấy sắc mặt cô mẫu không tốt, Di Thuận cũng biết mình đã đắc tội với người, nhưng... Nếu là chuyện nhỏ, nàng ta có thể không dây vào, mặc cho Tiêu Vân Chước bị vả mất mặt, nhưng lời vừa rồi của Tiêu Vân Chước rất đúng, công chúa Thiên gia, mỗi lời nói cử chỉ đều phải cẩn thận, là phải để cho bách tính nhìn theo.
Phụ hoàng đã từng nói như vậy, cho nên lúc này nàng ta cũng không thể không mở miệng.
"Tiêu cô nương, án Tần nữ như thế nào, là chuyện của nha môn Hình bộ, không liên quan gì đến bọn ta, nhưng hôm nay tất cả phong ba, quả thực bởi vì ngươi mà nổi lên." Công chúa Di Thuận cũng bớt đi mấy phần dáng vẻ bi thương uất ức, cưỡng ép giữ vững tinh thần, nói: "Vừa rồi lời mà mẫu thân ngươi mới nói là thật sao? Nếu như là thật, vậy ngươi làm nữ nhi, thật sự có chỗ không thích hợp, ngươi nhận hay không nhận?"