Mọi người thấy công chúa Di Thuận đi ra chủ trì đại cục, cũng nhẹ nhàng thở ra.
Trưởng công chúa Vinh Giang mặc dù có uy nghiêm, nhưng có lẽ là lớn tuổi rồi, không thông cảm với sự khó xử của vãn bối chút nào, cho nên thiên vị, cũng không nói lời công bằng, nhìn cũng chỉ là muốn kéo Tiêu Vân Chước xuống hành hung một trận mà thôi.
"Chước Nhi, vi nương cũng không muốn ở trước mặt nhiều người như vậy nói chuyện nhà, nhưng con... con thật sự là khiến ta quá đau lòng! Cũng bởi vì ta cảm thấy con đường tiền tài của con không rõ, cảm thấy con kết giao với bằng hữu không tốt, cho nên con muốn đuổi ta đi, thậm chí không dung được ta, chuyện này khiến ta lạnh lòng cỡ nào?" Khương thị yếu thế khóc ròng nói.
Nước mắt của bà ta ngược lại là thật.
Từ lúc bà ta đến am ni cô, lúc nào cũng tức giận.
Lão thái thái và trượng phu muốn cho bà ta tự xét lại, suy nghĩ thật kỹ sai lầm của mình, nhưng bà ta lại cảm thấy, cả nhà này chỉ là muốn vũ nhục bà ta!
Tiêu Trấn Quan, trượng phu bà ta dựa dẫm vào như vậy, sở dĩ đồng ý đuổi bà ta đi, tất nhiên là bởi vì ông ấy đã chán rồi, cảm thấy bà ta tuổi già sắc đẹp suy giảm, muốn thay người mới... Cho nên bà ta tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ như nguyện, Khương Ôn Ngọc bà ta tuyệt đối sẽ không sống giống như lão thái thái, chỉ có thể bị trượng phu của mình chà đạp!
Tiêu Vân Chước nghe thấy giọng của Khương thị, thật sự là chán ghét cực kì.
"Ta đã nói rồi, mẫu thân là do thân thể khó chịu, cho nên mới được đưa ra ngoài tĩnh dưỡng." Tiêu Vân Chước kiên trì nói: "Hơn nữa, lúc mẫu thân bị đưa đi, ta còn chưa từng quản gia, chuyện trong nhà đều do tổ mẫu và phụ thân ta làm chủ, trưởng bối quyết định, ta làm vãn bối cũng không tiện quản nhiều."
"Nói bậy! Thân thể cô mẫu khoẻ mạnh! Chỗ nào bị bệnh! Biểu tỷ, tỷ cho rằng mọi người cũng không nhìn ra sao?" Khương Nguyên cả giận nói.
"Ngươi họ Tiêu à?" Tiêu Vân Chước châm chọc hỏi một tiếng: "Ngươi họ Khương, chỉ là thân thích bên ngoại, mặc dù sống nhờ ở nhà ta, nhưng suy cho cùng chỉ là người ngoài, cho nên ngươi không biết, mẫu thân của ta đã sớm bị bệnh, chỉ là e ngại mặt mũi nhà ta, loại chuyện này, cũng không tiện nói cho ngươi."
"Chước Nhi, con nhất định phải rủa chết ta sao?" Khương thị lung lay muốn ngã.
Sắc mặt trưởng công chúa Vinh Giang âm trầm, lập tức bảo người ban ghế cho Khương thị ngồi.
Tiêu Vân Chước mặt không đổi sắc bắt đầu nói bậy: "Trưởng bối trong nhà bởi vì lo lắng sau khi mẫu thân biết bệnh tình của mình, sẽ dẫn đến bệnh tình ngày càng nặng hơn, cho nên những năm này cũng không nói cho mẫu thân."
"Tiêu cô nương, mẫu thân ngươi rốt cuộc bị bệnh gì?" Công chúa Di Thuận cũng có hơi tò mò.
"Tâm bệnh." Tiêu Vân Chước ngưng một chút, tiếp tục nói: "Lúc ta sinh ra đời, mẫu thân đại thương nguyên khí, cho nên tà phong nhập thể, dẫn đến tinh thần không tốt, ngày ngày suy nghĩ đa sầu, càng đối mặt với người thân, tính khí lại càng cổ quái, có khi nôn nóng bất an, có khi giận dữ không thôi, còn có lúc u buồn khổ sở, cho nên mẫu thân gặp ta như gặp kẻ thù, khó có yêu thương."
"Bệnh này khó trị, trưởng bối trong nhà cũng chỉ có thể dung túng, bao nhiêu năm rồi, mọi chuyện vẫn tùy theo mẫu thân, nhìn thì bình an vô sự, chỉ là sau khi ta trở về, bệnh cũ của mẫu thân tái phát, tinh thần hoảng hốt, luôn cảm thấy tất cả mọi người đang hại bà ta..." Tiêu Vân Chước tiếp tục nói.
"Ta không có! Chước Nhi, ta chưa từng có những vấn đề này!?" Khương thị cả giận nói.
Nha đầu này, thực sự biết nói bậy!
"Mẫu thân, không phải người luôn cảm thấy cha ta bất trung với người hay sao?" Tiêu Vân Chước đột nhiên mở miệng hỏi: "Nha hoàn bên cạnh người, dung mạo xinh đẹp nhưng phàm là người trong nhà phải dùng, đều không tuyệt sắc, người môi giới trong kinh thành chắc hẳn cũng đều rõ, tiêu chuẩn nhà ta mua hạ nhân là gì."