“Vậy không được! Ngài thấy tiểu nha đầu này bị đánh, trán đã sưng phồng lên giống như đại thọ tinh rồi! Như vậy đi ra ngoài chẳng phải sẽ trở thành trò cười của người ta sao? Còn nữa, tiểu nha đầu này gan to bằng trời, còn hành hung ngay dưới mí mắt trưởng công chúa, ta thấy không chỉ muốn bệ hạ chém đầu nàng mà ngay cả Tiêu Trấn Quan cũng phải bắt lại! Cả nhà bị chém!” Lục lão tướng quân diễu võ dương oai rồi lại nói: “Đúng rồi, bên kia còn có một hài tử nữa, gọi là Tiêu Văn Yến đúng không? Gia phụ hắn không có mặt, hài tử này hẳn là có thể gánh chuyện!”
“Vậy... Nếu phạm phải tội lớn như mạo phạm hoàng gia, Tam điện hạ ngài cũng không cần đưa nhân sâm gì đó đâu, trực tiếp bắt mấy người này lại ném vào trong đại lao là được rồi. Bản tướng quân nhất định phải cầu bệ hạ tru di cửu tộc cả nhà bọn họ!” Lục lão tướng quân càng nói càng giống như muốn g.i.ế.t. người.
Trưởng công chúa sửng sốt.
Khương Nguyên vừa nghe, sắc mặt nháy mắt liền trắng bệch.
Cửu tộc, Khương gia của nàng ta... cũng ở trong đó...
Nàng ta vội vàng nhìn về phía nghĩa mẫu Quản phu nhân.
Quản phu nhân lại cảm giác được Lục lão tướng quân nói lời này là cố ý nói ra để hù dọa người khác, chỉ nói: “Lão tướng quân nói đùa, nha đầu Tiêu gia này có tội, nhưng cũng không đến mức liên lụy cửu tộc. Ta thấy bắt một mình nàng ta là được rồi, nghe nói trước đó vài ngày nha đầu kia còn lẫn vào trong một vụ huyết án, bây giờ lại phạm phải tội này, giữ lại cũng là tai họa.”
Lục lão tướng quân cười ha hả, quay đầu nhìn Tiêu Vân Chước: “Ôi! Lão phu chỉ đùa một chút thôi, không nghĩ tới thật sự có người muốn ngươi chết kìa. Tiểu nha đầu ngươi tuổi không lớn lắm, lại còn rất biết đắc tội người khác! Quản phu nhân nói ngươi dính vào trong huyết án rồi, sao hả, ngươi g.i.ế.t. lão mẫu của bà ta rồi à?”
“!” Quản phu nhân lập tức nổi giận: “Lão tướng quân!”
“Rống cái gì! Ngươi là trưởng công chúa sao? Cũng dám hô to gọi nhỏ với lão phu!” Lão tướng quân mặt già dữ tợn, trừng mắt nhìn sang.
Ông ấy từ trong núi thây biển máu g.i.ế.t. người đi ra, bình thường nhìn thấy chỉ là một lão già cường tráng tinh ranh, nhưng một khi uy nghiêm lên thì khí thế toàn thân lại làm cho người ta nhịn không được sợ hãi.
Sắc mặt Quản phu nhân trắng thêm vài phần.
Lục lão tướng quân là một thân công huân lui ra! Nếu bệ hạ làm sai chuyện gì, ông ấy cũng có thể chỉ thẳng vào mũi mà mắng!
Giờ này khắc này, rất nhiều người mới đột nhiên nhớ tới quan hệ giữa Lục lão tướng quân và Tiêu gia.
Nghe nói, Lục lão tướng quân chỉ nhỏ hơn tằng tổ phụ Tiêu gia khoảng mười tuổi, khi Tiêu gia có được thanh danh Chiến Thần, Lục lão tướng quân vẫn chỉ là phó tướng bên cạnh tằng tổ phụ Tiêu gia.
Tiêu gia không người kế tục, Lục lão tướng quân là do một tay Tiêu gia nâng đỡ dạy dỗ ra. Có thể nói, là Tiêu tằng tổ phụ trải đường cho Lục lão tướng quân, để cho ông ấy có người có thể dùng, có thể lập công, từng bước một phóng lên Tiêu gia.
Lục lão tướng quân đương nhiên cũng là bởi vì có đủ năng lực mới có thể đảm nhiệm, nhưng nếu không có Bá Nhạc, Lục lão tướng quân chưa chắc có thể có thành tựu bây giờ.
Cho nên...
Người ta đang che chở hậu nhân cho ân sư, có gì mà nói chứ?
Quản phu nhân tức giận đến huyết khí tán loạn, nhưng bà ta không dám nói lời nào.
Đừng nói là bà ta, ngay cả Trưởng công chúa lúc này cũng có chút giật mình, nhất thời không dám đáp lại.
“Còn có gì để nói!” Lục lão tướng quân tức giận hầm hừ, chỉ thiếu điều lấy trường đao ra hù dọa người.
Quản phu nhân và Trưởng công chúa nhìn thoáng qua nhau, cũng đều có chút khó xử.
Trưởng công chúa không còn tự tin nữa: “Bổn cung ngược lại không có gì để nói... Nhưng Tiêu gia phu nhân thì không chắc... Lão tướng quân, ngài cũng đừng nóng giận, chuyện hôm nay đều bởi vì mọi người nhìn thấy Tiêu phu nhân bị ấm ức, nhất thời không nhìn nổi mà thôi...”
Lúc này Khương thị cũng có chút ngơ ngác, đã lâu rồi bà ta không gặp người ngoài. Trong suy nghĩ của bà ta, chuyện hôm nay sẽ vô cùng đơn giản.