Lục lão tướng quân nhìn nàng chằm chằm: “Ngươi nên đi học binh pháp mới đúng!”
“Tiểu nha đầu ngươi muốn lợi dụng lão phu, để lão phu đi thăm dò sai lầm của trưởng công chúa! Mặc dù lão phu biết rõ ngươi cố ý báo thù, nhưng ngươi đã nói thì lão phu nhất định sẽ vì tò mò xem ngươi có nói đúng hay không, cho nên nhất định sẽ điều tra cho rõ ràng, đúng không?!” Lục lão tướng quân trừng mắt: “Ngươi không sợ lão phu tức giận sao?”
“Tuổi của ngài... nói thật, chỉ sợ việc vui đẹp mắt không đủ nhiều, sao lại sợ gây chuyện chứ?” Tiêu Vân Chước cười một tiếng: “Ngài tra hay không tra tùy ngài, cháu đã nhận định nhà này có tướng bị cầm tù thì nhất định sẽ có.”
Trong lòng Lục lão tướng quân chấn động.
Ông ấy hiểu được ý tứ này.
Nàng đối với thiên tượng kia cũng đủ tự tin!
Nàng có nhận thức cực kỳ rõ ràng đối với tương lai của Tiêu gia, cho nên dù bây giờ ông ấy không đi thăm dò phủ Trưởng công chúa thì ngày khác, Tiêu Vân Chước cũng sẽ tự mình động thủ... Hay là...
Mà cái miệng này của tiểu nha đầu cũng không phải kém, mấy vụ án nàng từng nói, đều thành sự thật.
Dù là hiện tại, Tiêu Vân Chước trực tiếp nói với bên ngoài là có người của phủ Trưởng công chúa phạm phải trọng tội... Cho dù không qua kiểm tra thực hư, cũng sẽ bị người ta coi là thật!
“Ngươi đừng có học theo mấy kiểu hại người lung tung.” Lục lão tướng quân đột nhiên nghiêm túc nói: “Tiêu gia các ngươi đã từng có một tội nhân, nếu như lại có người thứ hai, vậy thì nếu muốn Đông Sơn tái khởi cũng chỉ là người si nói mộng.”
“Cho nên cháu mới mời lão tướng quân đi thăm dò.” Tiêu Vân Chước vô cùng thẳng thắn: “Cháu bình thường làm việc đều rất ngay thẳng, điểm này, cháu đã sớm thề với tổ sư gia rồi. Nếu cháu hại người vô tội, chắc chắn sẽ bị báo ứng, không cần ngài hay bệ hạ ra tay.”
Cho dù là người hôm nay luôn miệng kêu gào không dung được nàng là Di Thuận công chúa, nàng cũng không có lòng trả thù mạnh như vậy.
Dù sao bởi vì chuyện nàng quản phần nhiều đều là chuyện người chết, khiến cho cuộc hôn nhân của Di Thuận công chúa đột nhiên sinh biến, nếu đối phương sinh ra tâm tư g.i.ế.t. nàng thì cũng hợp tình hợp lý.
Tuy nàng sẽ không trực tiếp nhận lấy cái chết, nhưng cũng sẽ không bởi vậy cảm thấy Di Thuận công chúa là ác nhân, chỉ cảm thấy lập trường góc độ bất đồng, không thể tránh được mà thôi.
Nhưng nàng cùng Vinh Giang trưởng công chúa lại là trước đây không thù không oán.
Cái “nhân” mà đối phương đưa tới, sao nàng có thể không hoàn trả “quả” cho có qua có lại đây.
Lục lão tướng quân cũng đã nghe nói qua những chuyện Tiêu Vân Chước làm.
Cũng biết nàng nhiệt tình, là người có nguyên tắc.
Lại nghe nàng nói chuyện kiên định, thậm chí không tiếc thề thốt, càng không hoài nghi.
Nha đầu này cũng bị Vinh Giang trưởng công chúa chọc tức...
Hơn nữa, nếu như là thần cơ diệu toán... không có lý nào lại tính được kẻ thù có vấn đề, còn giấu giếm làm chi?
Thái độ của Lục lão tướng quân trở nên rất nhanh: “Chuyện này đúng là cần lão phu đi điều tra. Trưởng tử của Vinh Giang trưởng công chúa, sau khi bệ hạ đăng cơ thì làm Binh bộ Vũ tuyển Ti lang trung, quản lý những sĩ quan bình thường, tuyển thụ, thăng điều, công thưởng. Nếu như hắn có vấn đề thì đó chính là moi móc hang ổ của lão tử, ta sao có thể bỏ qua cho hắn?”
Từ một khắc Tiêu Vân Chước mở miệng, ông ấy đã biết chuyện này không thể không điều tra.
Mà đương nhiên khi Tiêu Vân Chước nói ra là cũng đã nắm chắc lập trường và thân phận của Lục lão tướng quân.
Lục lão tướng quân cũng không thể không thừa nhận, tiểu nha đầu này tuy nhỏ tuổi nhưng ánh mắt sắc bén, làm việc càng tinh chuẩn. Ngay cả ông ấy ngày thường không thích xen vào việc của người khác cũng bất đắc dĩ phải mạo hiểm, thật sự không tầm thường.