“Nữ tử Tiêu gia kia đáng hận thật, nhưng còn chưa xứng được ta khắc ghi trong lòng!” Ân Nguyên Phu nhìn nàng ta: “Ta vốn tưởng rằng ngươi nên hiểu ta vài phần, không ngờ, kẻ ngốc chính là kẻ ngốc...”
Hắn hận cái gì?
Hắn hận mình đầy bụng tài học chỉ có thể làm Ngự Thư Lang của bệ hạ, thư tịch đầy kho nhưng hắn chỉ có thể đọc những thứ theo sở thích của bệ hạ. Hắn muốn mạnh vừa đủ, còn phải yếu vừa lúc, nhưng cuối cùng vẫn bị bệ hạ vứt như giày rách.
Hắn hận phụ thân mẫu thân không thể sinh cho hắn một thân thể kiện toàn, phàm là hắn có, cả đời này của hắn sẽ càng thêm kiêu ngạo, sẽ không chỉ bị bốn chữ “hoạn quan vọng ngữ” che đậy toàn bộ hào quang.
Hắn hận, đều là những thứ mà chính mình không khống chế được.
“Ngươi... Ngươi không muốn giúp ta?” Khương Nguyên: “Ta đã tới tìm ngươi, ngươi thế mà không muốn giúp ta?”
Nàng ăn nói khép nép, cầu một hoạn quan, kết quả còn bị đối phương châm chọc?
“Khương Nguyên, ngươi có tư cách gì mà khinh thường ta?” Ân Nguyên Phu bị ánh mắt của nàng ta đâm trúng, ánh mắt cũng trở nên âm lãnh vài phần: “Ngươi biết không? Vốn dĩ ta đã sắp xếp cho ngươi, gia sản bên ngoài cũng cho Khương gia các ngươi. Nhưng những vật ta tích góp mấy năm nay, ta đều sẽ để lại cho ngươi hết. Chỉ cần ta vừa chết, mấy thứ kia sẽ chảy vào chợ đen. Ngươi có biết bệ hạ ngự bút có thể bán bao nhiêu bạc không? Ta nơi này có không dưới mười bức, những tiền bạc kia, vốn nên là của ngươi...”
“Nếu như ngươi là thê tử của ta thì đương nhiên ta sẽ cho ngươi tất cả những gì ta có thể cho! Nghiên mực cổ mà bệ hạ ban tặng, danh họa, đồ cổ mà ta cất giữ... Người bên ngoài đều cảm thấy ta nghèo túng, nuôi không nổi nhà, nhưng bọn họ lại không biết, lúc trước khi ta vì bệ hạ vơ vét những thứ tốt kia, ta đã để lại cho mình bao nhiêu!” Ân Nguyên Phu nói một hơi, nói xong, hơi thở cũng không tiếp được.
Ánh mắt Khương Nguyên chậm rãi nhiều thêm vài phần kỳ vọng.
“Nhưng bây giờ...” Ân Nguyên Phu cười một tiếng.
“Nguyên Phu... Sao ngươi không nói sớm? Ta, không phải ta không nguyện ý...”
Ân Nguyên Phu cười cười, vỗ nhẹ mặt nàng ta: “Đã muộn rồi... Ta rất kiên nhẫn với ngươi, nhưng ngươi ghét bỏ ta cái gì cũng được, duy chỉ không thể coi thường thân thể này của ta.”
Lúc trước, Khương Nguyên không thích hắn phóng đãng, hắn không tức giận, không thích hắn chỉ là Ngự Thư Lang nho nhỏ, hắn cũng không tức giận.
Nhưng chính là không thể ghét bỏ hắn là kẻ yếu sinh lý.
Khương Nguyên nào biết hắn còn có nhiều thứ tốt như vậy? Lập tức có chút hối hận, vội vàng lại làm ra bộ dáng dỗ dành như lúc trước. Nhưng lần này, Ân Nguyên Phu lại không dung túng nàng ta nữa mà cười lạnh gọi người nhốt nàng ta lại.
Ngay sau đó, Ân Nguyên Phu bắt đầu bán gia sản lấy tiền.
Mỗi ngày bán thứ gì, bán được bao nhiêu bạc đều sẽ cố ý mang tới cho Khương Nguyên nhìn một chút.
Ân Nguyên Phu giấu rất nhiều thứ tốt, gần như đều là từ trong kho riêng của bệ hạ lấy ra, toàn là đồ quý giá hiếm có khó tìm, chỉ mấy ngày đã thu vào túi mấy chục vạn lượng.
Hắn thậm chí còn gióng trống khua chiêng bán những vật này, mỗi ngày tiền bạc như nước chảy ra ra vào vào, rất nhanh đã khiến người khác chú ý.
Ân Nguyên Phu lại bị đẩy tới trước mặt bệ hạ.
Bệ hạ trước kia cho Ân Nguyên Phu rất nhiều tiền mua thư tịch danh họa. Hắn làm không tệ, nhưng trong đó có một bộ phận là hàng nhái mà bệ hạ không phân biệt được, hàng thật thì chính hắn thu...
Còn có chính là hắn là Ngự Thư Lang của bệ hạ, chỗ dựa sau lưng chính là người lớn nhất trong thiên hạ này, dùng cái này để uy hiếp, muốn thứ tốt gì mà không chiếm được đâu?
Kỳ thật, hắn cũng không thèm để ý đến vàng bạc tục vật, chỉ là trời sinh kiệt ngạo, không cam lòng bị người sai khiến, cho nên cố ý khiêu khích hoàng uy mà thôi.