Khương gia cữu cữu tuy có chút tham vặt, nhưng cũng không ngốc đến mức tận cùng.
Nếu như lần này nghe không hiểu uy h.i.ế.p của nàng, như vậy nàng sẽ khiến cho Khương gia phải hủy trong tay nàng trước khi rơi vào tay người khác.
Về phần Khương Nguyên... Tiêu Vân Chước thật sự là có chút không nhìn nổi.
Nàng chưa từng thấy qua người nào ngốc như vậy, đường sống tốt thì không đi, cứ phải tự mình đi vào tử lộ!
Nếu liều mạng như vậy mà có thể cầu được chỗ tốt gì cũng thôi đi, nhưng nàng ta liên tiếp mù mờ, ngày tháng tốt đẹp thế này mà càng lăn lộn càng kém! Nàng thậm chí tò mò Khương thị mấy năm nay rốt cuộc đa dạy Khương Nguyên cái gì. Cái đạo lý “an tâm tiến thủ” kia mà nàng ta nửa phần cũng không hiểu?
“Đại tiểu thư, chúng ta có cần ra tay xử trí người này không? Bây giờ Khương gia nói với bên ngoài nàng ta là người chết, vậy còn không phải người ngoài động vào nàng ta thế nào cũng được sao?” Diệp quản gia lập tức hỏi.
Biểu tiểu thư gây ra chuyện lớn như vậy ở phủ Trưởng công chúa, ông ấy cũng tức thay cho chủ tử nhà mình.
Tiêu Vân Chước liếc mắt nhìn Diệp quản gia: “Không cần, sau này những chuyện của nàng ta ngươi cứ báo cáo với tiểu thiếu gia một tiếng là được.”
Diệp quản gia sửng sốt một chút, sau đó lập tức hiểu rõ.
Tình cảm giữa Tam thiếu gia và Khương Nguyên hiện giờ có kém hơn nữa thì cũng có cơ sở thâm hậu! Nếu đại tiểu thư g.i.ế.c c.h.ế.t người kia, có lẽ nhất thời tam thiếu gia không có cảm giác gì, nhưng tương lai một khi nhớ lại Khương Nguyên, lại nhớ tới đại tiểu thư hung ác tàn nhẫn, khó tránh khỏi sinh ra ngăn cách.
Cho nên giữ lại Khương Nguyên, để Tam thiếu gia tự mình nhìn Khương Nguyên tự tìm đường chết, đối với Tam thiếu gia mà nói, cũng có thể mài mòn đi toàn bộ quá khứ tốt đẹp?
Diệp quản gia suy nghĩ nhiều, nhưng trên thực tế, Tiêu Vân Chước chỉ tính ra, tuổi thọ còn lại của Khương Nguyên không nhiều lắm.
Lấy sự chấp nhất của Khương Nguyên, c.h.ế.t rồi thì chắc chắn sẽ rơi vào trong tay nàng.
...
Lúc này, Khương Nguyên đã đợi ở chỗ của Ân Nguyên Phu.
Sắc mặt Ân Nguyên Phu trắng bệch, miễn cưỡng xuống đất đi hai bước. Đại phu nói, nếu hắn có thể không tức giận, điều dưỡng cho tốt, có lẽ còn có thể sống thêm mấy tháng...
Hắn biết được chuyện của Khương Nguyên, nghĩ đến có lẽ Khương gia không chứa được nàng.
Hai người bọn họ, bây giờ đều là người mà thế đạo này phỉ nhổ, ai có thể ghét bỏ ai đây?
Nhưng mà, Khương Nguyên cũng không nghĩ như vậy.
Trong nháy mắt nhìn thấy Ân Nguyên Phu, Khương Nguyên trực tiếp quỳ xuống: “Nguyên Phu! Ngươi giúp ta với... ta chỉ có ngươi, Tiêu gia không cần ta, phụ thân ta cũng coi như ta đã chết... Hiện giờ ta tới chỗ ngươi, ta muốn cầu xin ngươi, ngươi thay ta giật dây được không? Ngươi không phải là thư đồng của đại hoàng tử sao? Còn có ngoại tổ gia của ngươi không phải là Hầu phủ sao? Ngươi giúp ta trải một con đường sống được không?”
“...” Đôi môi tái nhợt của Ân Nguyên Phu run lên, lửa giận trong mắt thiếu chút nữa kéo căng.
Cả người ho khan liên tiếp mấy tiếng, lại phun ra mấy ngụm máu.
“Cho nên ngươi đồng ý đến chỗ ta, không phải vì ngươi muốn đi cùng ta, mà là muốn đi Đại hoàng tử hoặc Hầu phủ? Ngươi muốn đi nơi đó làm gì? Làm thị thiếp Đại hoàng tử sao?” Giọng Ân Nguyên Phu mờ mịt hỏi.
Khương Nguyên khóc: “Ta biết! Ta có lỗi với tâm ý của ngươi, nhưng mà thân thể của ngươi... Ta và ngươi vốn đã định trước hữu duyên vô phận! Ngươi và ta đều có kẻ thù là Tiêu Vân Chước, mà ngươi bây giờ bệnh thành như vậy, về sau còn báo thù như thế nào? Nguyên Phu, ta có thể, chỉ cần ngươi giúp ta, về sau ta nhất định sẽ giúp ngươi báo thù Tiêu Vân Chước!”
Ân Nguyên Phu nghe vậy tức tới bật cười.
“Ngươi cảm thấy ta hận Tiêu Vân Chước?” Ân Nguyên Phu cười lạnh một tiếng.
Khương Nguyên sửng sốt.
“Ta... Khụ khụ...” Ân Nguyên Phu thuận khí, lại tiếp tục châm chọc: “Ta xuất thân thần đồng Ân thị, được bệ hạ sủng ái, thắng vạn vạn người! Ta thua là vì trời không giúp ta, cho ta một thân thể tàn tạ, nếu không sao ta lại thất bại thảm hại như vậy?”