Oanh cầm sư là người tĩnh lặng, tâm tư nhạy cảm. Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt nàng ấy không còn chút máu, nhìn Tiêu Vân Chước rồi ôn hòa mở miệng: “Môn chủ có tâm sự gì sao?”
“Ta chỉ đang nghĩ, lúc nào mới đi đào sư phụ ra đây.” Tiêu Vân Chước lẩm bẩm một câu, sau đó quay đầu nhìn về phía Oanh cầm sư, khẽ cau mày: “Thân thể này của ngươi nhìn qua lại suy yếu rất nhiều...”
“Thân thể ta vốn là như vậy, môn chủ không cần quá quan tâm. Hơn nữa ta cũng may mắn gặp được môn chủ thông hiểu âm dương, tương lai nếu ta đi rồi cũng sẽ ở lại bên người môn chủ, thẳng đến khi cầm ý của môn chủ dày công tôi luyện, như vậy sứ mạng của ta mới xem như đạt thành.” Oanh cầm sư nhẹ nhàng nói.
Tiêu Vân Chước nghe vậy, trong lòng lại trống rỗng.
Nàng rất thích Oanh cầm sư, nàng cảm thấy Oanh cầm sư không giống người khác.
Người Tiêu gia cũng tốt, người Hoắc gia cũng được, bọn họ đều là vì quan hệ huyết thống mà gắn bó với nhau. Duy chỉ có Oanh cầm sư, giữa các nàng không có liên quan đến lợi ích, có thể tụ tập cùng một chỗ chỉ bởi vì một cái Môn Chủ Lệnh mà thôi.
“Ta đã nhờ Hồ Tương Tương nghe ngóng giúp ta, thương đội nhà nàng trải rộng thiên hạ, có lẽ có thể nghe ngóng được danh y có thể chữa bệnh cho ngươi. Ta cũng từng xem quẻ, quẻ tượng biểu hiện ra tuy là cửu tử nhất sinh, nhưng đã có cả đời thì chính là có đường sống.” Tiêu Vân Chước nghiêm túc an ủi nàng ấy.
Oanh Nhứ khẽ kinh ngạc nhìn nàng, sau đó cười cười.
Cả đời này của nàng long đong đến cực điểm, duy chỉ có tiếng đàn làm bạn mới không cảm thấy buồn khổ.
Sau này gặp được Tiêu Vân Chước, đi theo bên cạnh nàng, chính là muốn báo đáp ân tình Thần Ẩn Môn dạy bảo cầm kỹ.
Mấy ngày nay ở chung, nàng ấy cũng không nhịn được mà quan tâm Tiêu Vân Chước hơn. Nhất là gần đây, nàng ấy cũng biết gút mắc giữa Tiêu Vân Chước và mẫu thân ruột thịt của nàng, càng không khỏi cảm thấy đau lòng.
Nếu nàng ấy lớn thêm vài tuổi nữa, thật hận không thể chính mình là mẹ đẻ của Tiêu Vân Chước, Khương thị kia...
Ích kỷ ngoan độc, bà ta xứng sao!
“Sống chết có số, môn chủ, lời này ngài hiểu rõ hơn ta mới đúng.” Oanh cầm sư lại nói một câu.
Tiêu Vân Chước há miệng, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Quách Sài Nữ thấy bầu không khí này không đúng lắm, trên mặt tràn đầy nghi hoặc.
Không phải thấy Oanh cầm sư rất tốt sao? Chỉ là mặt hơi trắng một chút, nhưng mỗi ngày còn có thể đánh đàn, hơn nữa vừa bắt đầu đàn chính là mấy canh giờ không ngừng, một người thô kệch như nàng ấy nghe được cũng có thể gào thét vài câu!
Nàng ấy cho rằng, Oanh cầm sư nhất định còn có thể sống thật lâu nữa!
Tiêu Vân Chước cùng mấy người nói dông dài một hồi, nghe Quách Sài Nữ vui vẻ sáng lạn cười rộ lên, cảm xúc lo lắng vừa mới sinh ra trong lòng cũng nhanh chóng biến mất hầu như không còn.
Hôm sau trời vừa sáng, nàng lại bắt đầu bận rộn.
Trong Độ Linh Các tích lũy quá nhiều quỷ hồn, mấy ngày nay nàng xử lý một ít nguyện vọng đơn giản của âm hồn, ví dụ như nhờ nàng truyền lời, hoặc là trong nhà không vượt qua nổi, tìm nàng vay tiền...
Nếu tiền bạc có thể đổi được công đức, Tiêu Vân Chước cũng sẽ không quá đau lòng.
Sau khi làm xong chuyện nhỏ, lại đến phiên chuyện lớn.
Chọn lựa kỹ càng ra một cái.
Con quỷ này vốn không tới Độ Linh Các, là hai ngày trước nàng luôn đi dạo ở phụ cận Quản thị gia tộc, cố tình mang về.
Trước mắt là một nam quỷ, rất bẩn.
Trên người hắn tản ra một mùi thối mục nát, trên người còn có lỗ hổng do bị côn trùng ăn. Dưới tình huống bình thường, người đã chết rồi, linh hồn ly thể, sau khi chết cũng duy trì bộ dáng này. Nhưng cũng có chuyện ngoài ý muốn, ví dụ như sau khi chết ngơ ngơ ngác ngác bị vây ở trên thi thể không kịp thời đi ra, đến lúc nhẹ nhàng đi ra thì cũng không còn quá đẹp mắt nữa.
Người sống thích cái đẹp, người chết cũng thích.
Cho nên con quỷ này quá xấu, quá thối, quỷ trong phòng của Độ Linh Các đều không muốn ở cùng một chỗ với hắn, ngại bẩn thỉu.