Tiêu Vân Chước ngửi thấy mùi này, cũng cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng hết lần này tới lần khác, đều thành quỷ rồi, coi như ném hắn xuống sông cũng không thể rửa sạch sẽ!
Có lẽ là biết vấn đề của mình, con quỷ này đứng ở xa xa, lộ ra dáng vẻ hèn mọn lại nhu thuận.
Người này họ Bao, tên là Bao Đại Thụ.
Khi còn sống hắn là người gù, vì đặc điểm thân thể nên hắn không kiếm được mấy đồng bạc, vì vậy dựa vào đốn củi mà sống, nhà ở một thôn nhỏ cách thành không xa. Sau khi tích góp củi lửa, vì muốn bán được giá cao hơn một chút nên cũng không ngại xa, đặc biệt cõng vào trong thành, tới gần mấy nhà phú quý để bán, giá cả cũng cao hơn mấy phần.
Người như vậy, vốn không có nửa điểm quan hệ với Quản thị nhất tộc.
Nhưng Bao Đại Thụ tính tình tốt, tuy rằng thân thể có tật nhưng vận khí tốt cưới được một nàng dâu xinh đẹp. Nàng dâu là người câm, tuy rằng cũng có khiếm khuyết, nhưng tình cảm của hai phu thê rất tốt.
Chỉ tiếc sau này thê tử của hắn sinh song bào thai, khó sinh mà chết.
Bao Đại Thụ một thân một mình, gian nan nuôi lớn hai nữ nhi.
Nữ nhi của Bao Đại Thụ rất xinh đẹp, dưới sự chăm sóc và bảo vệ của Bao Đại Thụ, cũng bình an lớn lên đến mười bốn tuổi.
Đối với thiên kim nhà giàu mà nói, đẹp là dệt hoa trên gấm, đối với nữ nhi nhà nghèo mà nói... chính là nguồn gốc của tai họa.
Ba năm trước đây, Bao Đại Thụ bị bệnh, hai nữ nhi thương phụ thân, liền gánh củi đi vào trong thành buôn bán. Hai người cũng biết cần phải đi tới cửa nhỏ của nhà phú quý để bán, nhưng kiến thức nửa vời, mơ mơ hồ hồ đi tới ngoài cửa nhỏ của Quản phủ. Đại gia tộc như Quản thị sao có thể vừa ý chút củi lửa này? Nhưng hết lần này đến lần khác, quản sự của Quản gia kia nhìn thấy hai nha đầu trong veo như nước, lúc này liền nhận lấy củi.
Không chỉ nhận lấy, thậm chí còn để các nàng gánh củi vào trong.
Đi vào trong rồi thì không còn đi ra nữa.
Hai tiểu cô nương này, trở thành di nương mới của Quản thị lão gia, cũng chính là tỷ muội của Quản phu nhân, thứ mẫu của Quý phi nương nương.
Bao Đại Thụ chờ trái chờ phải không thấy nữ nhi trở về, ngược lại chờ được văn thư bán nữ làm thiếp. Văn thư kia bày ở trước mặt, đương nhiên hắn không nguyện ý chấp nhận nhưng đối phương người đông thế mạnh, cưỡng ép thành khế.
Từ đó về sau, hắn không còn nhìn thấy nữ nhi nữa.
Hắn lẻ loi hiu quạnh, chỉ có hai nữ nhi làm bạn. Những năm này cực khổ bán củi chỉ vì tích góp chút bạc hồi môn cho nữ nhi, để nữ nhi tương lai gả chồng có thể được chút mặt mũi lại an ổn.
Người như hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc leo lên quyền quý, cũng không muốn làm đại lão gia.
Nhưng nữ nhi đã thành thiếp, hắn cũng biết không thể vãn hồi, chỉ có thể hy vọng nữ nhi mệnh tốt một chút, không bị chủ mẫu làm khó xử.
Hắn nhớ thương nữ nhi, hiển nhiên, nữ nhi cũng nhớ thương hắn.
Không bao lâu, Quản thị phái người tới đưa hắn đến một cửa hàng, nói muốn để hắn làm chưởng quầy, mỗi tháng cầm hai lượng bạc, không lo ăn uống.
Hắn cái gì cũng không hiểu, chỉ có thể đáp ứng.
Thứ bán trong cửa hàng là hoa.
Hoa gì hắn cũng không rõ, chỉ biết là hoa mà mấy người thanh quý dùng. Hoa đã có hoa tượng chuyên môn nuôi dưỡng, dưỡng tốt rồi thì đặt vào trong cửa hàng. Hắn không cần phải hỏi gì hết, chỉ cần phụ trách thu tiền là được.
Những gia đình thanh quý này cũng kỳ quái, một chậu hoa nho nhỏ, mặc dù đẹp thật nhưng lại đáng giá rất nhiều bạc, nhiều đến mức khiến hắn hoảng hốt.
Có đôi khi hắn sẽ hỏi vài câu, nhưng chỉ cần hắn mở miệng, người ở bên trên liền nói nếu muốn cho nữ nhi hắn sống thật tốt thì cứ thành thành thật thật làm việc, đừng có nhiều lời như vậy...
Hắn loáng thoáng cảm thấy có vấn đề...
Hắn không biết chữ, nói là chưởng quầy nhưng thật ra chỉ là đồ trang trí. Cửa hàng đặt dưới tên của hắn, nhưng ngoại trừ mỗi tháng hai lượng bạc ra thì những tiền bạc khác đều không qua tay hắn...
Hắn cảm thấy không đúng, nhưng hắn cũng không hiểu, cũng chỉ có thể lén lút ghi nhớ.