Tiêu Vân Chước nói chuyện không vui không giận, giống như đang nghiêm túc thảo luận với Khương thị vậy.
Khương thị nghe thấy trong miệng nàng nhắc tới Vạn Cốt Pha, trong nháy mắt trong lòng cũng hiện lên vài phần chột dạ. Nhưng rất nhanh, cảm xúc tức giận chiếm cứ thượng phong, cả người lại giống như điên cuồng xông lại, muốn động thủ lần nữa.
Tiêu Văn Yến cũng kinh ngạc, cậu lớn đến như vậy, kỳ thật cũng chưa từng thấy qua bộ dáng không có quy củ của mẫu thân như lúc này.
Cậu muốn đưa tay ra ngăn cản, nhưng lại chậm một bước.
Tiêu Vân Chước trực tiếp nắm lấy cổ tay Khương thị.
Khương thị tức giận đến phát run: “Ngươi muốn làm cái gì? Ta là mẫu thân sinh ra ngươi! Ngươi cũng dám động thủ với ta? Trong mắt ngươi còn có nhân luân cương thường nữa không! Ngươi là người đại bất hiếu như vậy, ta nên đưa ngươi đi nha môn, để người ta đánh chết ngươi mới phải!”
Tiêu Vân Chước nghe vậy, bật cười một tiếng.
“Chỉ sợ sẽ làm mẫu thân thất vọng rồi. Ngươi bị bệnh, sau này phải ở trong nhà tĩnh dưỡng thật tốt. Ngươi muốn đi nha môn thì cũng phải xem có cơ hội này hay không.” Tiêu Vân Chước hung hăng đẩy bà ta ra ngoài, cả người Khương thị lại lảo đảo ngã xuống đất.
Tiêu Vân Chước ở trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh nhạt nhìn bà ta: “Khương gia cữu cữu đã từ quan rồi. Với sự can đảm của ông ta, qua ít ngày nữa chỉ sợ phải chuyển nhà mới có thể an tâm được. Ngay cả thân thích này cũng không còn, về sau nếu mẫu thân không có chuyện gì thì cứ ở trong nhà đi, ta sẽ để cho ngươi tận mắt nhìn thấy mấy hài tử của ngươi thoát ly khỏi sự khống chế của ngươi, sẽ trưởng thành đại thụ che trời như thế nào.”
Thí mẫu? Nàng sẽ không lấy công đức của mình ra đùa giỡn.
Càng sẽ không để cho bà ta đi thống khoái.
Nàng muốn để Khương thị làm vật trang trí, khiến bà ta sở cầu cũng không được.
Nàng cảm thấy mình trước kia đã đủ khoan dung độ lượng, nhưng cơ hội không phải cứ luôn có sẵn.
Gần đây Khương thị căn bản không rõ tin tức bên ngoài, vừa nghe huynh trưởng nhà mình từ quan, cũng sửng sốt một chút: “Ngươi đối phó với cữu cữu ngươi rồi? Đó là cữu cữu ruột thịt của ngươi...”
“Khương Nguyên còn là cháu gái ruột của ngươi đó. Mẫu thân còn giả vờ huynh muội tình thâm với ta làm gì?” Tiêu Vân Chước không chút khách khí châm chọc một câu.
Khương thị quả thật không đau lòng Khương gia, bà ta đau lòng là chính mình.
Khương gia phát triển không tốt, bà ta vẫn luôn bất mãn với chuyện này. Nhưng dù có không tốt thì ít nhiều cũng là chức quan, mà những người Khương gia trước kia khi gặp bà ta, mỗi người đều thành thành thật thật, vô cùng tôn kính khách khí!
Bây giờ Khương gia đã bị Tiêu Vân Chước ức hiếp đến độ không dám ló đầu ra, giờ khắc này, trong lòng Khương thị cũng không nhịn được sinh ra một loại cảm giác bất an môi hở răng lạnh.
Nhưng rất nhanh, nội tâm Khương thị lại không ngừng an ủi chính mình.
Bà ta còn có Việt nhi... Cho dù là Dũ nhi, cũng sẽ không để mặc cho bà ta chịu nhục...
Tiêu Văn Yến tuổi còn nhỏ, cậu dễ bị lừa gạt, nhưng hai nhi tử khác, bọn họ một đứa đọc sách học lễ, một đứa được bà ta tự tay nuôi dưỡng lớn lên, tuyệt đối sẽ không bỏ mặc không quản.
Mặt mày Khương thị trắng bệch, không biết là bị hài cốt hù dọa, hay là bị Tiêu Vân Chước dọa sợ, khí sắc rất kém cỏi.
“Mang theo giáo tập tiên sinh trở về đi, sau này nếu mẫu thân mời ngươi tới đây nói chuyện, ngươi nhớ dẫn theo sư phụ, như vậy cũng tiện để sư phụ và mẫu thân tiện trao đổi về tiến triển của ngươi, đúng không?” Tiêu Vân Chước liếc nhìn Tiêu Văn Yến.
Tiêu Văn Yến ngây ngốc gật đầu.
Cậu dám nói, sau này mẫu thân tuyệt đối không muốn gặp cậu nữa...
Lúc này, Tiêu Văn Yến thu thập bao bọc, còn cẩn thận từng li từng tí cất kỹ xương tay kia. Một khắc khi cậu sờ đến xương cốt, Khương thị che miệng, vậy mà lại phát ra thanh âm nôn khan.
“...” Tiêu Văn Yến nói không nên lời trong lòng có tư vị gì.
Lần này không phải là mình nôn...
Đột nhiên phát hiện, bộ xương này hình như cũng không có gì ghê tởm đáng sợ như vậy...