Tiêu Văn Yến sinh ra một chút cảm giác nhẹ nhõm, sau khi thu thập đồ vật xong, cậu nhìn Khương thị, rụt đầu lại nói: “Mẫu thân, con... con cảm thấy giáo tập tiên sinh của con rất tốt, con tính theo hắn học tập cho tốt. Đúng rồi, mỗi ngày con còn phải hầu hạ sư phụ sạch sẽ, nếu lần sau ngài có mắng con thì cũng đừng có mắng ở trước mặt sư phụ nhé, để sư phụ kinh hãi, làm hắn sợ hãi cũng không tốt đâu…”
Khương thị vừa ghê tởm vừa phẫn nộ nhìn cậu chằm chằm.
“Vậy con đi trước đây...” Tiêu Văn Yến nói xong, đem cái bao cõng ra sau lưng. Trong lúc xương cốt va chạm còn phát ra một vài tiếng vang, đối với Khương thị mà nói cực kỳ chói tai.
Trước khi Tiêu Văn Yến đi, thấy Khương thị vẫn đang ngã trên mặt đất, còn theo bản năng tiến lên, định đỡ người đứng lên trước.
Nhưng trong nháy mắt khi tay cậu vươn qua, khuôn mặt Khương thị vừa dữ tợn lại đáng sợ: “Cút ngay! Không được đụng vào ta, ngươi bẩn như vậy, cách xa ta một chút!”
Lúc này Tiêu Văn Yến mới ngượng ngùng thu tay lại, xoa xoa mấy cái lên người.
Nhìn Khương thị, vẻ mặt phức tạp nói: “Vậy ngài tự mình đứng lên đi, con... Con đi đây.”
Mẫu thân thích sạch sẽ, chỉ sợ có một hồi liền không muốn nói chuyện với cậu nữa.
Quá tốt rồi.
Cậu biết mình phản ứng như vậy không tốt lắm, dù sao mẫu thân cũng đã nuôi dưỡng cậu nhiều năm như vậy!
Nhưng cậu thật sự quá sợ hãi, từ lúc mẫu thân trở về, cậu không nghe thấy một câu thăm hỏi ấm áp nhẹ nhàng nào, mỗi ngày đều là nhục mạ: sói mắt trắng, tiểu phế vật, đồ sao chổi, đồ bất hiếu, tiểu nghiệt chủng, tiểu ngu xuẩn...
Giáo tập sư phụ so với mẫu thân an tĩnh hơn nhiều.
Tiêu Văn Yến đi rất dứt khoát lưu loát, thái độ giống như trốn nợ vậy.
Trong lòng Khương thị trống rỗng, cũng mơ hồ phát giác mình đã mất đi cái gì.
Cũng không phải là bà ta không biết mình gần đây đối xử với Tiêu Văn Yến rất không tốt, hài tử này về sau khẳng định sẽ ly tâm với bà ta...
Nếu là trước đây, cho dù bà ta tức giận như thế nào cũng sẽ biểu lộ ra bộ dáng của từ mẫu, như thế, Tiêu Văn Yến mới có thể vì bà ta tranh thủ chỗ tốt!
Nhưng gần đây đã bị đả kích quá lớn!
Mỗi ngày bà ta đều bị lão thái thái giày vò, lại mệt mỏi vô cùng, thật sự không có tinh thần dư thừa để ứng phó với Tiêu Văn Yến.
Huống hồ, hài tử Văn Yến này lại ngốc, cũng không hiểu chuyện giống như Văn Việt, bà ta sợ mình vắt hết óc dỗ dành người khác, kết quả hài tử này lại nghe không hiểu ý của bà ta...
Mà thôi, hài tử này vốn cũng không phải là người mà bà ta thích nhất, từ nhỏ đã ngu xuẩn đến lợi hại, lại có thể trông cậy vào nó cái gì?
Trong đầu Khương thị đều nghĩ rằng Tiêu Văn Yến không tốt, dù sao so sánh với hai vị huynh trưởng phía trước, Tiêu Văn Yến quả thật không có chỗ nào đặc biệt.
“Đúng rồi.” Tiêu Vân Chước cũng không quên chuyện chính, lúc này xung quanh không có ai, nàng lại nói: “Gần đây ta nhìn thấy biểu muội Khương Nguyên.”
“...” Khương thị phỉ nhổ: “Ngươi là đồ điên!”
“Thật sự, mẫu thân không phải biết ta là một tiểu thần côn sao?” Tiêu Vân cười hì hì: “Hiện tại Khương Nguyên xấu xí, không chỉ có xấu mà oán khí còn lớn, khóc cầu ta, để cho ta mang nàng ta đến trong phủ ngồi một chút, nói là nhớ ngươi. Ta cảm thấy ngươi cũng nhớ nàng ta nên dẫn người vào. Người này…cứ sắp xếp ở tạm chỗ ở của nàng ta lúc trước, lát nữa ta sẽ nói với tổ mẫu một tiếng, để ngươi chuyển về đó ở mấy ngày, như vậy cũng thuận tiện cho ngươi và Khương Nguyên ôn chuyện.”
Khương thị chỉ cảm thấy Tiêu Vân Chước đang hù dọa bà ta.
Cái nghiệt chướng này vừa mới mang về một bộ xương cốt không nói, bây giờ càng ngày càng quá đáng!
Giờ phút này, trong lòng Khương thị cũng sinh ra hối hận vô tận.
Cũng không phải hối hận vì trước kia không đối đãi tốt với nữ nhi này, mà là hối hận vì đã sinh ra nàng.
Lúc trước, bà ta nên gọi bà đỡ trực tiếp che miệng g.i.ế.c c.h.ế.t nàng cho xong, nếu không phải bởi vì nàng thì sao bà ta lại ốm yếu mấy năm, bây giờ lại rơi vào bộ dáng bi thảm này?!
Năm đó đạo sĩ kia rõ ràng đã nói, Vạn Cốt Pha âm khí nặng nề, nha đầu kia c.h.ế.t ở loại địa phương đó mới có thể áp chế nàng, đều là gạt người cả!