Lục lão tướng quân cũng không lên tiếng.
Lưu Ngự Sử thành thật quỳ ở đó, đám người đại tổng quản bên cạnh thấy bệ hạ tức giận cũng đều lập tức quỳ rạp trên mặt đất.
“Tốt! Thật là tốt! Bên người trẫm không còn người nào là sạch sẽ cả!” Càn Hòa Đế trực tiếp nổi giận: “Đi! Bây giờ liền đi gọi Quản Tùng Thanh tới đây cho trẫm, trẫm cũng muốn hỏi ông ta muốn làm gì, muốn trẫm lập tức thoái vị nhường ngôi cho lão nhị sao?”
Ông ta biết ngay mà, Kỷ gia này lấy đâu ra lá gan lớn như vậy, dựa vào một trưởng công chúa nhiều năm không được sủng ái mà dám động tay động chân vào chuyện điều thăng võ quan sao?! Thì ra quả thật là có Quản thị nhúng tay vào!
Vớt chất béo từ chỗ lâm viên hoàng gia, như vậy còn chưa đủ sao?
Hoàng đế tức giận một hồi lâu.
Nhưng qua nửa ngày, cũng không giận đến mức trực tiếp bắt người.
Quản thị là cái thá gì chứ, dù có chết một vạn lần cũng không đáng tiếc. Nhưng đó là nhà mẹ đẻ của Quý phi, nếu hôm nay ông ta xuống tay với Quản thị, vậy Quý phi cũng phải phạt, liên đới đến nhị nhi tử của ông ta cũng không được có tiếng tốt!
Ông ta và hoàng hậu là được tiên hoàng tứ hôn, không có bao nhiêu tình nghĩa, duy chỉ có quý phi là được lòng ông ta nhất, hơn nữa...
Hoàng hậu cùng với trưởng tử của ông ta, sức khỏe đều không tốt, luận về tôn quý và năng lực, lão nhị xem như là người làm cho ông ta hài lòng nhất...
Hoàng đế suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nói: “Bảo Quản Tùng Thanh cùng với hai nhi tử của ông ta cùng nhau tiến cung, chuyện cửa hàng hoa, tạm thời chớ để lộ ra!”
Sở dĩ Lưu Ngự Sử đến đây lúc này chính là đoán được mấy phần quân tâm, cho nên cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Trái lại ông ấy muốn làm gián thần trung thành thẳng thắn, nhưng cũng biết tình huống không cho phép.
Chuyện mà phủ Trưởng công chúa gây ra đã khiến bên ngoài bàn tán ầm ĩ, chúng sĩ tử trong kinh đã tức giận chỉ trích tức giận mắng chửi. Nếu để người ta biết nhà mẹ đẻ của Quý phi cũng xen vào việc này, vậy uy tín của hoàng gia và nhị vương gia cũng có tổn hại...
Biện pháp để bệ hạ phạt Quản thị có rất nhiều loại, nhưng nhất định không muốn vào giờ khắc này để Quản thị và Kỷ gia xen vào cùng một chỗ.
Không bao lâu sau, ba phụ tử Quản thị đã đến.
Chức quan của Quản lão đại nhân chỉ là hư chức, ngày thường ăn nhậu chơi bời, hiển nhiên là người phụ trách chủ yếu chuyện bàn bạc nhận hối lộ.
Hoàng đế âm trầm nhìn bọn họ, chỉ hận không thể chém toàn bộ mấy tên không dùng được này.
“Quản khanh, những năm này Quý phi luôn nói với trẫm, năng lực của các khanh có hạn, không dễ đảm nhiệm chức vị quan trọng, bảo trẫm chớ quá sủng tín đối với các khanh, các khanh cảm thấy Quý phi nói đúng không?” Ánh mắt Càn Hòa Đế lạnh như băng.
Ba người cũng không ngốc, phát hiện thái độ của Hoàng đế khác thường, cũng đều nhu thuận nói: “Quý phi nương nương nói đương nhiên là không sai... Chúng thần quả thật không có bản lĩnh gì, đã khiến bệ hạ thất vọng rồi...”
“Các ngươi trái lại cũng tự hiểu lấy mình, nhưng...” Càn Hòa Đế lại chuyển giọng, nói: “Lần này trẫm càng muốn trọng dụng các ngươi một lần thử xem. Từ hôm nay trở đi, ba người các ngươi đừng xen vào những chuyện khác nữa, đi điều tra vụ Kỷ gia buôn bán chức quan là được rồi!”
“...” Trong lòng ba người cả kinh.
“Trẫm nghe nói, Kỷ gia có một cửa hàng bán hoa ở bên ngoài, thông qua cửa hàng này kiếm được vô số tài phú. Trẫm muốn các ngươi thu thập chứng cứ, trong vòng bảy ngày, kiểm tra rõ sổ sách, cũng thu lại toàn bộ tiền tham ô. Ba người các ngươi cũng chớ phụ sự tín nhiệm của trẫm. Nếu đến lúc đó tiền tham ô và sổ sách không khớp thì nhất định trẫm sẽ hung hăng vấn trách!” Càn Hòa Đế nói một tiếng, lại hỏi: “Quản thị các ngươi có mấy nam đinh?”
“Bẩm, bẩm bệ hạ, trong nhà có mười lăm nam đinh...” Quản lão đại nhân vội vàng nói.
“Mười lăm người? Cũng tương đương với Kỷ gia.” Càn Hòa Đế nhìn bọn họ với ánh mắt đầy thâm ý.
Ba người cũng đều phát giác có gì đó không đúng.
Bệ hạ ngay cả cửa hàng hoa cũng biết... Thậm chí còn lấy nhà bọn họ so với Kỷ gia, ý tứ trong đó... chẳng lẽ là...