Con người bà ấy chính là như vậy, có lẽ là cả đời này đã phải suy nghĩ quá nhiều, lo lắng trong thời gian quá dài, cho nên gặp phải bất cứ chuyện gì đều sẽ không khỏi lo lắng đến cái nhìn của người nhà, cẩn thận chú ý, căn bản sẽ không coi như mình là trưởng bối.
Tiêu Vân Chước hiểu được sự thấp thỏm trong lòng lão thái thái, liền lên tiếng an ủi một hồi.
Nàng nói chuyện tùy ý, thái độ khi nhìn ba vị giai nhân cũng khách khí quy củ, không có chút bài xích nào. Qua một hồi lâu lão thái thái mới yên tâm lại, đồng thời, ba vị giai nhân cũng thở phào nhẹ nhõm.
Quả nhiên, lấy lòng lão thái thái là lựa chọn sáng suốt nhất!
...
Tin tức Tiêu gia được ban thưởng lúc này cũng đã truyền khắp toàn bộ kinh thành.
Cho dù là Tử Dương Kiếm hay giai nhân, ở trong mắt người khác, lần ban thưởng này cũng là tin tức làm người ta phải giật mình!
Nhất là những người từng đến phủ Trưởng công chúa, liên tưởng đến chuyện lúc trước, cũng không khỏi lớn mật suy đoán.
Bây giờ phủ Trưởng công chúa gặp nạn, Tiêu Vân Chước lại được thưởng...
Rất khó để người ta không cảm thấy, chuyện Kỷ gia mua bán chức quan là bị Tiêu Vân Chước khui ra, dù sao vị “đại sư” này cũng không phải lần đầu tiên làm ra hành động kinh người như vậy!
Lúc trước khi Tiêu Trấn Quan ở nhà, bệ hạ không ban giai nhân, bây giờ không có người thì ngược lại ban thưởng cho ba vị cô nương. Chỉ sợ cũng là bởi vì trước đó Khương thị nổi điên phát cuồng ở phủ công chúa, bị bệ hạ biết được?!
Nhưng mọi người cũng chỉ tùy tiện đoán vậy thôi...
Lại cảm thấy bệ hạ hẳn là cũng sẽ không nhàm chán như vậy, sẽ cảm thấy hứng thú đối với một chuyện rất nhỏ như Khương thị vứt bỏ hài tử...
Nhưng bất kể nói thế nào, mọi người khi nghĩ đến Tiêu Vân Chước đều đã không dám coi nàng là một tiểu thần côn hoặc là thiên kim tiểu thư bình thường nữa.
Độ Linh Các của Tiêu Vân Chước đột nhiên trở nên náo nhiệt.
Trước đây người sống ít tới nơi này, nhưng bệ hạ vừa ban thưởng Tử Dương kiếm thì lại có không ít người thừa cơ tới cửa lôi kéo, cho dù không lôi kéo được thì cũng muốn tạo một chút giao tình.
Trước đây Lương chưởng quỹ cũng đã gặp không ít quan lại quyền quý, chỉ là lúc đó, hắn khúm núm cẩn thận hầu hạ. Nhưng hôm nay thì hay rồi, sáng sớm vừa mở cửa ra, đã có người chờ ở cửa.
Cầu quẻ, xem bát tự, thậm chí còn có người đến xin giải mộng...
Luôn có các loại nguyên do tới cửa cầu kiến.
Thậm chí đối với chưởng quỹ như hắn cũng đều rất khách khí, quả thực để hắn kiến thức được cái gì gọi là một người đắc đạo gà chó thăng thiên...
“Xin lỗi các vị, bà chủ của chúng ta đã nói, hôm nay trong các vị khách nhân không có ai thực sự có nhu cầu, cho nên từ sáng sớm nàng đã đi ra ngoài rồi...” Lương chưởng quỹ nhìn mọi người, kiên trì nói.
Hắn cũng sợ những người này sẽ tức giận, dù sao thì...
Hắn chỉ có một cái mệnh tiện này thôi, cho dù là ai cũng đắc tội không nổi.
Nhưng không có cách nào khác, bà chủ quả thật rất thần kỳ, sáng sớm mỗi ngày đều sẽ đặc biệt tính một quẻ, lại căn cứ quẻ tượng tới gặp khách. Cho dù người bên ngoài xếp hàng ra tới tận ngoài thành, chỉ cần quẻ tượng này không đúng, nàng ngay cả một khách nhân cũng không tiếp.
Đương nhiên, cũng không phải lần nào cũng như vậy.
Ví dụ như hôm qua, sau khi bói một quẻ, bảo hắn ra ngoài rẽ phải, tìm được một người bên hông treo hoa sen.
Hắn mời người này vào, đối phương lại thật sự là gặp chuyện khó, nói là những năm gần đây làm ăn càng ngày càng kém. Phụ mẫu thê nhi trong nhà lục tục bắt đầu sinh bệnh, quan hệ với thân bằng hảo hữu cũng càng ngày càng không tốt, không biết là do duyên cớ gì...
Bà chủ tính toán cho đối phương một phen rồi bảo người này đổi chỗ ở, nói là bát tự không hợp, nếu cứ tiếp tục ở lại sẽ có khả năng thê ly tử tán, cửa nát nhà tan.
Bây giờ lời của bà chủ nói không ai không tin, người này sau khi có được kết quả, quả thực rất mang ơn.
Hắn đã sớm phục bà chủ sát đất rồi.
Ngay cả phụ thân hắn mà cũng gọi lên được, hắn còn có thể có nghi vấn gì đây…
Lúc này, Lương chưởng quỹ khách khí giải thích với những khách nhân này, vốn tưởng rằng những quý nhân này sẽ tức giận, ai biết được đám người này lại không có nửa lời oán hận, sau khi nhận được tin, rất nhanh liền tự mình tản đi.
Trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
“Ngay cả bản vương cũng không được xếp hàng nữa sao?” Tam vương gia sờ sờ mũi, cảm thấy mình cũng rất ấm ức. Đã nói là sau này sẽ cùng nhau tra án, làm đồng bạn tốt, kết quả thì sao đây?
Người này lúc cần dùng đến hắn thì mở miệng ngậm miệng đều là một tiếng Tam công tử, lúc không cần hắn, ngay cả mặt mũi cũng không gặp được!