Tam vương gia vốn là tính chó, càng gặp khó khăn, liền càng cảm thấy thú vị, lập tức cho người đi tìm hiểu tung tích của Tiêu Vân Chước.
Lúc này, Tiêu Vân Chước đang đứng ở cổng Quản thị cầu kiến.
Gần đây bầu không khí trong Quản phủ không tốt, nửa đêm mỗi ngày đều lén lút bán đồ vật ra bên ngoài. Mấy hiệu cầm đồ lớn nhỏ trong kinh gần đây đều thu được rất nhiều thứ tốt.
Nhưng cho dù bán đi bán lại thì tiền bạc và sổ sách vẫn có chút chênh lệch!
Dù sao thì mấy thứ béo bở kiếm được kia cũng không thể không tiêu chút nào nha!
Ví dụ như, trên sổ sách này có một viên dạ minh châu, đồ vật đã sớm đưa đến trong tay Quý phi nương nương ở trong cung rồi, bọn họ cũng không tiện đòi lại.
Bệ hạ muốn cân bằng sổ sách, bọn họ cũng không dám cầu may, chỉ có thể nghĩ cách gom tiền bạc bằng với giá trị của viên dạ minh châu kia...
Buồn đến mức ngủ không được nữa!
Mà Quản phu nhân gần đây cũng rất u ám, trong nhà phải mang đồ đi bán, đương nhiên là ngay cả của cải tích góp được cũng không giữ được.
Đau lòng đến nỗi gương mặt mo kia cũng không nặn ra được nửa điểm nụ cười.
Hết lần này tới lần khác, lúc này Tiêu Vân Chước lại đến!
Quản phu nhân thật không rõ tiểu nha đầu này tới làm cái gì...
Nhà mình đang xui xẻo đây, thế mà tiểu nha đầu này lại được bệ hạ ban thưởng!
Trong lòng Quản phu nhân cũng tức giận, cũng muốn biết người này rốt cuộc tới đây để làm cái gì, liền trực tiếp mời người vào trong.
Bước chân Tiêu Vân Chước thong dong, trên mặt mang theo ý cười, khi nhìn thấy Quản phu nhân, ánh mắt như mặt trời sáng lấp lánh: “Quản phu nhân, gần đây trong nhà ngài có dấu hiệu bại tài sao?”
“...” Quản phu nhân máu dồn lên não, sau đó buông lời quái gở: “Nghe nói hiện nay Tiêu cô nương chính là đại hồng nhân trước mặt bệ hạ, không biết đến phủ chúng ta là có chuyện gì?”
“Đương nhiên là có chuyện quan trọng nhất định phải giải quyết rồi.” Tiêu Vân Chước vô cùng trịnh trọng.
Quản phu nhân hết sức chán ghét nàng.
Vừa nghĩ tới nữ nhi bị chết thảm của mình, bà ta hận không thể gọi người đánh chết Tiêu Vân Chước ngay tại chỗ.
Nhưng hết lần này tới lần khác, Tử Dương kiếm treo bên hông nàng, vỏ kiếm lóng lánh bảo thạch, hoa hòe lòe loẹt kia cực kỳ phô trương, mà đeo ở trên người nàng lại càng chói mắt.
“Bệ hạ ban thưởng Tử Dương Kiếm cho ngươi cũng không phải là để ngươi khoe khoang! Gia tộc chúng ta cũng được bệ hạ ban thưởng không ít. Nếu giống như ngươi cả ngày mang theo đồ vật bên người, còn không biết sẽ rước lấy bao nhiêu trò cười đây! Tiêu cô nương, rốt cuộc thì ngươi vẫn còn trẻ tuổi, một chút ánh mắt cũng không thấy. Rêu rao như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ phải chịu thiệt thòi lớn!” Quản phu nhân nghiến răng nghiến lợi nói.
“Vậy là ngài đang chê cười ta à?” Tiêu Vân Chước mỉm cười nhìn bà ta.
“...” Khóe miệng Quản phu nhân giật một cái.
“Ta tin rằng ngài không dám cười nhạo ban thưởng của bệ hạ đâu, ta nghĩ đại khái là ngài đang nghĩ làm sao để trực tiếp chém chết ta.” Tiêu Vân Chước vô cùng bình tĩnh.
“Rốt cuộc ngươi đến đây làm gì?” Quản phu nhân có chút hối hận vì đã mời người vào cửa.
Tiêu Vân Chước đang đắc ý, bộ dáng này quá chướng mắt!
“Vậy ta nói chính sự.” Tiêu Vân Chước nghiêm túc gật đầu: “Nghe nói Quản lão gia ba năm trước đây cưỡng ép nạp hai tiểu thiếp?”
“Tiêu cô nương ăn nói cẩn thận! Cái gì mà cưỡng ép? Rõ ràng chính là phụ thân của hai nữ tử kia tham tài, bán nữ nhi cho lão gia chúng ta!” Quản phu nhân lập tức nói: “Một tiểu cô nương như ngươi lại tới cửa hỏi thiếp thất của người khác, đây là đạo lý gì?!”
Tiêu Vân Chước cũng mang Bao Đại Thụ vào đây.
Đây là lần đầu tiên hắn bước vào Quản gia, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy chủ mẫu đánh chết nữ nhi mình.
Người này nhìn qua cao không thể chạm, toàn thân phục trang lộng lẫy, làm cho người ta không dám ngẩng đầu nhìn thẳng.
Từ sau khi hắn tiến vào đây vẫn luôn thành thật, cũng không dám mở miệng quấy rầy Tiêu Vân Chước. Cho đến giờ phút này, nghe thấy Quản phu nhân nói hắn tham tài, hắn vội vàng khoát tay.