"Văn Dũ, ngươi kém xa biểu muội Vân Chước rồi." Hoắc đại biểu ca mở miệng giáo dục: "Đừng thấy thời gian biểu muội ở kinh thành ngắn, nhưng nếu luận nhân mạch, nàng còn mạnh hơn so với ngươi nhiều, rất nhiều người có bắn đại bác cũng không tới, đều vô cùng tôn trọng nàng, ví dụ như một vị hảo hữu gần đây ta quen biết, người này chính là ngự sách lang mới của bệ hạ, tài văn chương nổi bật, trong khoảng thời gian ngắn đã khiến toàn bộ sự sủng ái của bệ hạ với Ân Nguyên Phu đều dời đến trên người hắn, cũng coi như một kẻ cao quý mới, không biết bao nhiêu người muốn nịnh bợ, nhưng hắn ru rú trong nhà không ra ngoài không thích giao lưu với người khác, nhưng vậy mà lại quen biết biểu muội ngươi, được thứ gì, sẽ gọi ta chuyển giao đưa cho biểu muội làm quà cảm ơn..."
"Ngự sách lang mới?" Tiêu Văn Dũ nghĩ tới.
Trên danh sách tử vong, còn có một người, là Ân Nguyên Phu ngự sách lang ban đầu...
"Người này sao phải tặng đồ cho muội muội ta, hắn có ý gì? Bao nhiêu tuổi rồi?!" Tiêu Văn Dũ lập tức hỏi.
Hoắc đại biểu huynh sửng sốt một chút, lại không nghĩ đến hướng này.
"Chắc chắn là không có ý khác, Kinh công tử không màng danh lợi, nghe nói là bởi vì biểu muội có ơn với nhà hắn, cho nên hắn mới cảm kích, hơn nữa người này làm việc cũng rất thoả đáng, chưa bao giờ ở trước mặt người ngoài đề cập đến biểu muội, đồ là mượn tay ta đưa cho A Kiệt, A Kiệt lại đưa đến thiện đường, cũng sẽ không để cho người khác nói lung tung." Hoắc đại biểu huynh lập tức nói.
"Nhưng nói ra thì… độ tuổi của biểu muội cũng nên nói đến chuyện hôn nhân rồi." Hoắc đại cô nương đột nhiên mở miệng nói.
Nói như này, mọi người đều gật nhẹ đầu.
Nhưng lại cũng không hẹn mà cùng nhìn về phía Tiêu Văn Dũ.
Phía trước Tiêu Vân Chước vẫn còn có hai huynh trưởng!
Tiêu Văn Việt thì bỏ đi, thân thể kia, người nào gả cho hắn cũng phải làm tốt chuẩn bị thủ tiết, nhưng huynh trưởng Tiêu Văn Dũ, bây giờ đã sắp 24 rồi, còn chưa thành hôn thật sự không thể nào nói nổi.
Nhưng bọn họ cũng biết, hôn sự của huynh muội Tiêu gia cũng không dễ xử lý.
Lần này Tiêu Văn Dũ làm tốt, bệ hạ càng thêm khen ngợi hắn, người này tương lai chắc chắn sẽ phải xuất chinh.
Nói không chừng không thể ở lại kinh thành bao lâu, ngộ nhỡ vừa đính hôn đã phải xuất phát, vậy hôn sự phải làm sao bây giờ? Bái đường với gà trống sau đó sống một mình thờ chồng sao? Người ta thương nữ nhi, cũng không nỡ để nữ nhi chịu khổ như vậy.
Mà Tiêu Vân Chước tay cầm kiếm Tử Dương, được người tôn trọng, nhưng trên đời chỉ sợ không có mấy nam tử dám cưới nàng.
Cho dù bọn họ dám, biểu muội Vân Chước có thể đồng ý không?
Mọi người nhớ tới Tiêu Vân Chước này nhìn thì có vẻ nhu thuận kì thực thông thấu lại có khí chất đạm mạc, bất luận như thế nào cũng không tưởng tượng ra được, nàng thành thân sinh con, làm hiền thê lương mẫu thì có dáng vẻ gì...
Mà mấy vị nữ tử ở đây, lại cũng không hẹn mà cùng cảm thấy, năng lực của biểu muội mà đi lấy chồng, quá ủy khuất.
Gả cho người chính là ràng buộc cho mình thêm mấy phần, nhà chồng nhà mẹ đẻ, trượng phu con cái, cho dù có phú quý như thế nào, cũng không thiếu được mấy chuyện lông gà vỏ tỏi.
Mà Tiêu Vân Chước, xứng với tự do.
Cho nên lúc này nhắc đến đề tài này, cục diện đột nhiên trở nên nặng nề.
Tiêu Văn Dũ còn chưa quá tiếp thu được cảm xúc của mọi người, chỉ cảm thấy u mê, thái độ và suy nghĩ của mọi người, đều cần hắn dần dần thích ứng.
Hôm sau trời vừa sáng, người của Hoắc gia được Tiêu Vân Chước mời đã đến.
Một vị biểu thúc cộng thêm ba vị biểu huynh và Quách Sài Nữ.
Tiêu Vân Chước nhìn bọn họ, vô cùng nhiệt tình, trên mặt dào dạt nhu thuận và vui vẻ rõ ràng đến mức khiến người ta giật mình, mấy người cũng nhịn không được mà nghi ngờ, rốt cuộc muốn bọn họ hỗ trợ chuyện gì?!
Cũng không nghe nói nàng lại gặp rắc rối gì?
Chẳng lẽ đắc tội với bệ hạ? Cũng không đúng, nếu như đắc tội với bệ hạ, vậy người cầu cũng không nên là bọn họ.
Người không yên nhất chính là Hoắc Tuần, bối phận và tuổi tác của ông ấy cũng không cao, nhưng từ khi tiếp xúc với Tiêu Vân Chước đến nay, người được lợi và tổn thương nhất đều là ông ấy!
Nhiều lần phá án, dĩ nhiên sẽ tính trên đầu ông ấy.
Nhưng lúc ông ấy đưa bản Thiên Tượng lên, cũng không thèm đếm xỉa đến tiền đồ nữa rồi...