“Các ngươi nói xem... bổn vương mệt mỏi thành cái dạng này, mà nàng còn nhàn nhã như vậy, dựa vào cái gì chứ?!” Tiêu Vân Chước đã đi rồi, Tam vương gia quay đầu nhìn lại, trong lòng cực kỳ không cân bằng.
“...” Đám thuộc hạ vẻ mặt im lặng: “Vương gia, ngài cũng không thể nghĩ như vậy được, Tiêu đại sư đã giúp chúng ta không ít việc mà...”
“Nàng đã giúp sao? Tại sao ta không thấy được?” Tam vương gia nói thầm một tiếng.
“Tuyết ở bên ngoài kinh rơi dày như vậy, nhưng trên đường phố trong kinh lại coi như sạch sẽ, trong đó cũng có nguyên nhân là do Tiêu đại sư. Những nhà giàu sang làm việc thiện, rất nhiều người đều làm ra vẻ, nhưng năm nay người quyên góp bạc hiển nhiên nhiều hơn so với trước, thậm chí còn có không ít nhà còn cố ý phái gia đinh đi ra, đồng tâm hiệp lực dọn dẹp tuyết đọng. Những người này sở dĩ như thế, phần lớn cũng là nghe theo Tiêu đại sư, vì làm việc thiện tích đức.” Thuộc hạ nghiêm túc nói.
Tam vương gia nhìn cảnh tượng trên đường, khác rất nhiều so với ngoài thành.
Bên ngoài thật sự là nửa bước khó đi.
Không phải hắn không biết Tiêu Vân Chước là người thiện tâm, đây không phải là quá mệt mỏi nên mới hâm mộ nàng sao...
“Đợi làm xong những chuyện này, để ta xem nàng còn có thể lừa gạt ta thế nào!” Tam vương gia nghiến răng nghiến lợi nói.
Bất kể thế nào, hắn nhất định phải đi theo Tiêu Vân Chước cùng làm đại sự! Nàng tránh được mùng một không tránh được mười lăm!
...
Hàn khí xâm nhập, thật lâu không tiêu tan.
Rất nhanh đã qua cửa ải cuối năm.
Cố gắng của Khương thị nhiều ngày nay không hề uổng phí, tin đồn mẫu nữ bất hòa lúc trước tựa như cũng bị gió tuyết chôn vùi không còn tồn tại. Dưới sự khoe khoang ngày ngày của Khương thị, thanh danh Tiêu gia thậm chí còn tốt hơn rất nhiều.
Mẫu từ tử hiếu, nhi nữ tiến tới.
Lão thái thái vốn đang tìm cháu dâu tương lai, mà dưới sự cố gắng của Khương thị, những người trước đó quan sát thậm chí đều đưa chút thiếp mời cho lão thái thái, xếp vào phạm vi khảo sát lẫn nhau.
Sắc mặt Khương thị cũng hồng nhuận.
“Ta ngày ngày lấy lòng nha đầu kia, gần đây không hề tìm nàng gây phiền toái. Không chỉ như thế, mấy ngày trước ta còn dùng danh nghĩa nàng quyên chút tiền bạc bên ngoài, bây giờ bên ngoài cũng không nói ta đối với nàng không tốt nữa...” Khương thị cảm thấy mình đã làm được rất nhiều chuyện.
Nhiều hơn nữa, đối với bà ta mà nói cũng quá khó khăn.
“Mẫu thân làm rất tốt, ngài khổ cực rồi.” Tiêu Văn Việt khen một tiếng, thậm chí còn xoa bóp vai cho bà ta giống như trước đây.
“Nghe nói phụ thân con có truyền tin về. Chờ ông ấy trở về, chúng ta muốn thành công cũng không dễ dàng nữa... Việt nhi, rốt cuộc phải đợi tới khi nào?” Khương thị có chút sốt ruột.
Ba vị giai nhân kia vẫn còn ở bên cạnh lão thái thái kìa.
“Sáng sớm ngày mai, mẫu thân liền đi ra ngoài đi.” Tiêu Văn Việt khẽ gật đầu.
“Lấy danh nghĩa gì? Mới qua năm, ta đột nhiên rời đi, sẽ làm người khác cảm thấy kỳ quái đấy?” Khương thị có chút lo lắng.
“Gần đây người bên ngoài đều biết thân thể con không tốt, gầy vô cùng, giống như không còn sống được bao lâu nữa. Bộ dạng này của con nói là bị bệnh nguy kịch cũng không quá đáng. Ngài là từ mẫu, vậy nên lấy đó làm lý do...” Nói xong, Tiêu Văn Việt móc ra một tấm bản đồ từ trong ngực: “Nghe đồn Tây Nam Chiếu Châu có tiên sơn, bên trong có không ít kỳ trân dị thú, còn có các loại dược liệu cực kỳ hiếm có. Nghe nói còn có danh y lánh đời từng xuất hiện ở nơi này, về bên ngoài thì mẫu thân cứ nói là đi tìm nơi này để chữa bệnh cho con.”
Khương thị nhìn kỹ, vị trí rất xa xôi.
Chẳng qua đây đều là nói với bên ngoài, đương nhiên không phải thật sự đi tới nơi này, cho nên có xa hay không... cũng không sao cả.
“Diễn trò phải diễn cho trót, mấy ngày nay, trong nhà sẽ mời đại phu đến, cho đủ bạc, Kỷ đại phu sẽ nghe lời.” Tiêu Văn Việt lại nói.