Thiếu chút khí chất cà lơ phất phơ, lời hắn nói liền lộ ra vẻ vô cùng nghiêm túc, làm cho người ta không thể không để ý.
Tiêu Văn Dũ chỉ cho rằng hắn coi trọng tình thân, để ý mẫu thân...
Nhưng bị kẹp giữa hai người là đệ đệ và muội muội càng khiến hắn cảm thấy có lỗi với cả hai người.
“Cũng không lâu lắm đâu, sau Tết, tìm ngày lành tháng tốt, mẫu thân sẽ ra ngoài.” Tiêu Văn Việt bồi thêm một câu.
Vừa nói như vậy, Tiêu Văn Dũ thả lỏng hơn vài phần.
Gần đây hắn bị bệ hạ điều tới điều đi, hận không thể mỗi doanh đều gọi hắn đi một lần. Lục lão tướng quân tuổi tác đã cao nhưng cũng không thể không mạo hiểm tuyết lớn dạy hắn làm quen với hoạt động trong quân. Trước đó vài ngày trong quân náo ra đại sự nhận hối lộ, hiện giờ vị trí trống rất nhiều, cũng chính là cơ hội tốt để hắn trèo lên trên. Bệ hạ ký thác kỳ vọng cao đối với hắn, hắn càng phải cố gắng, bởi vậy mấy ngày nay cũng giống như phụ thân năm đó, cơ hội có thể về nhà rất ít.
Cũng không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, hắn luôn cảm thấy nhị đệ đã thay đổi không ít.
“Vậy thì chậm nhất chính là năm sau. Nhị đệ, nên quyết đoán thì quyết đoán, cho dù là vì tiểu muội và tam đệ cũng không thể để mẫu thân tùy ý làm bậy được nữa.” Tiêu Văn Dũ cuối cùng nói ra.
Hắn cũng không biết Tiêu Văn Việt có nghe lời hắn nói không.
Người này, càng ngày càng biết giấu chuyện. Trước kia có tâm tư gì cũng đều hận không thể lập tức cho hắn biết, khiến hắn tức giận đến mức chửi ầm lên. Ngược lại bây giờ thì hay rồi, không thích khoe khoang nữa.
Tiêu Văn Dũ cũng không đặt quá nhiều tâm tư trong nhà.
Đừng nói là hắn, cho dù là Tiêu Vân Chước, gần đây cũng rất bận rộn.
Tuyết lớn, trong kinh có không ít nhà cửa bị đè sập, cũng may triều đình sớm báo cho dân chúng, đa số người ta làm tốt công tác chuẩn bị nên người bị đông chết đầu đường không tính là quá nhiều.
Mặc dù không nhiều, nhưng cũng có.
Những người bị chết cóng này, một số là ngoài ý muốn, còn lại đa số đều là những người nghèo khổ, không có chỗ ở cố định, sau khi chết có thể an ổn đi lại cũng không có mấy người, cho nên sau khi Tiêu Vân Chước cung phụng bài vị của sư phụ xong cũng sẽ làm chút chuyện siêu độ quỷ hồn như bình thường.
Trong khối bạch ngọc mà nàng nhặt được ở Vạn Cốt Pha còn có mấy đại ân nhân của nàng nữa, vì thế nàng cũng phải càng thêm cố gắng một chút.
Mấy ngày nay cũng gặp được Tam vương gia một lần.
Trên đường cái liếc qua một chút, ánh mắt đầy oán niệm của Tam vương gia cũng không biết thu liễm.
Tiêu Vân Chước không chút chột dạ đối đầu, thậm chí còn nhe răng cười với đối phương nữa.
Tam vương gia nào còn có mấy phần tinh thần khí tiên y nộ mã nữa. Bây giờ bị công vụ quấn thân, cả người giống như là bông hoa bị phơi khô, cả người ỉu xìu.
“Bổn vương hiện giờ mệt chết mệt sống, mặc dù đích thật là do ta không hiểu chuyện, nhưng nhất định là Tiêu đại sư đã tính ra! Xui xẻo, thật sự xui xẻo! Sớm biết như vậy, lúc trước không bằng ta đi theo nàng làm những chuyện nhỏ nhặt kia! Thoải mái biết bao nhiêu!” Tam vương gia cũng muốn khóc.
Trận tuyết lớn này quá lợi hại, trong kinh thành còn đỡ, một vùng ngoài kinh thành có không ít nhà cửa đều bị sập. Những bách tính này đều phải an trí, hắn không chỉ giúp bách tính mưu đường ra mà còn phải báo cáo tình hình tai nạn với phụ hoàng!
Băng thiên tuyết địa, trên tay hắn đã nứt da rồi!
Nhưng cố tình nhị hoàng huynh còn cảm thấy hắn chiếm lợi gì đó nữa! Ba ngày hai bữa lại đến trước mặt hắn, giúp hắn làm một chút chuyện nhỏ liền lập tức tìm phụ hoàng tranh công, thật sự là tức chết hắn...
Rõ ràng người vất vả nhất là hắn, nhị hoàng huynh ngược lại hay rồi, còn học được cách cướp công!
Tam vương gia cũng không thèm để ý tới công lao, nhưng lại cảm thấy rất ấm ức.
Nhưng nếu nhị hoàng huynh dám tiếp nhận tất cả mọi chuyện của hắn, hắn cũng không kháng cự như vậy!
Trên đời này, có ai nguyện ý làm việc nhiều nhất, bị mắng nhiều nhất, còn bị chỉ trích nói chỉ có thể dựa vào huynh trưởng chỉ điểm mới làm được?
Trong lòng Tam vương gia hối hận, nhưng nói gì cũng đã muộn rồi