Người không thể quá mức tham lam, nàng ở trong tuyệt cảnh được sư phụ cứu, được một chút hy vọng sống. Lúc nhập Môn đã từng nói với sư phụ rằng phải truyền thừa sư môn, điểm này sao có thể quên được.
Thần Ẩn Môn chủ vốn không có đôi có cặp, hơn nữa bây giờ nàng còn có ân tình chưa báo, càng không thể suy nghĩ nhiều như vậy.
Nàng nguyện tương lai mình cũng giống như sư phụ, tìm một người đáng thương giống như nàng trên thế gian này, có đầy đủ thiên tư có tính tình kiên nghị, sau đó lại dạy hết sở học của mình cho người đó. Nguyện trên đời này người có duyên không có lục thân che chở có thể vào Thần Ẩn Môn tìm một chỗ an thân, đây mới là điều nàng muốn làm.
Càn Hòa Đế khẽ kinh ngạc: “Ngươi không có ý định thành gia sao?”
“Đúng vậy, bây giờ thân nhân trong nhà thần nữ đã rất nhiều, mỗi ngày đều ồn ào, việc vặt vãnh đã nhiều đến sắp không ứng phó được. Nếu lại thành hôn sinh con, làm sao có thời gian làm chuyện mình muốn làm?” Tiêu Vân Chước cũng lập tức nói.
“Nhân đinh trong Tiêu gia các ngươi cũng không tính là vượng.” Càn Hòa Đế nhíu mày: “Nếu nữ tử thế gian đều giống như ngươi, không muốn gả chồng, vậy chẳng phải là sẽ gây nguy hiểm cho giang sơn sao? Trẫm cho ngươi thêm một cơ hội, ngươi suy nghĩ thật kỹ.”
“Thần nữ không gả, mong bệ hạ khoan thứ.” Tiêu Vân Chước vẫn nói.
Càn Hòa Đế nhìn nàng, dường như đang trầm tư điều gì.
“Hôm nay ngươi ở trước mặt trẫm nói lời ấy, nếu ngày khác hối hận, đó chính là phạm vào tội khi quân, dù là tằng tổ phụ ngươi còn sống, cũng không giúp được ngươi.” Càn Hòa Đế lại thăm dò hỏi lại.
“Vâng, thần nữ tuyệt đối không hối hận.” Tiêu Vân Chước bình tĩnh đáp lời.
Trong mắt Càn Hòa Đế hiện lên vài phần kinh ngạc.
Không lấy chồng... Cũng có chỗ tốt của không lấy chồng.
Nếu nàng gả lung tung, ngược lại còn phiền toái.
Chuyện của Tuyền Xương ứng nghiệm, mà nàng thậm chí còn có thể tính ra tuyết tai sớm hơn Tư Thiên Đài một bước. Năng lực như vậy, sao ông ta lại không muốn dùng chứ?
“Nếu như thế, Tiêu thị Vân Chước, trẫm lệnh cho ngươi lĩnh chức Ti Thiên Đài Linh Đài lang, tập hiểu thiên văn, xem khí tượng, xem sát khí yêu tường, ngươi có dám nhận mệnh không?” Càn Hòa Đế cuối cùng vẫn nói.
Việc này, ông ta đã suy xét thật lâu.
Nữ tử làm quan, bản triều cũng từng có.
Lúc Thánh Tổ đánh thiên hạ, cũng có nữ tử giúp đỡ, về sau vào triều làm quan. Chỉ là, lúc chiến loạn, đó là nữ anh hùng, nhưng khi thiên hạ đại định, tất cả trật tự khôi phục, gông xiềng thế đạo cũng theo đó mà đến. Nữ anh hùng này cũng như phù dung sớm nở tối tàn, không đến vài năm, liền chịu không được người bên ngoài lạnh nhạt, từ quan không làm nữa.
Nếu không phải năng lực của Tiêu Vân Chước thực sự lợi hại, ông ấy cũng không muốn để một nữ tử làm quan.
Tiêu Vân Chước nghe vậy, nội tâm cũng có chút dao động.
Ngay sau đó, lại bình tĩnh quỳ xuống: “Vi thần nguyện lĩnh chức này, tạ bệ hạ long ân.”
Càn Hòa Đế nhìn tiểu nha đầu này có can đảm như thế, chút do dự kia cũng tiêu tán. Ngược lại, ông ta càng muốn nhìn xem tiểu nha đầu này có thể chống đỡ bao lâu.
“Nếu như thế, ngày mai ngươi đi nhậm chức đi.” Hoàng đế nhìn nàng, bắt đầu cảm thấy mọi chuyện trở nên thú vị hơn một chút.
Ông ta làm đế vương vẫn rất quy củ, giống như Thánh tổ hoặc là tiên hoàng, cẩn trọng không dám lười biếng. Nhưng phía trước lại có hai ngọn núi lớn đè ép, ông ta cũng bị ánh mắt thế nhân soi mói, cũng không phải không mệt, thỉnh thoảng cũng có lúc muốn tùy ý làm bậy.
Để một nữ tử làm quan... Đến ngày mai cũng không biết có bao nhiêu người muốn khuyên can.
Nghĩ đến đây, Càn Hòa Đế không hiểu sao còn có chút hưng phấn, mấy vụ án lớn gần đây cùng với tuyết tai đã khiến không khí cả triều đình đều trầm lặng rồi, đến ngày mai cũng nên thay đổi một chút.