Tiêu Vân Chước vẫn có chút mong chờ đối với chuyện mình làm quan.
Độ hồn một người, chẳng qua chỉ như một hòn đá nhỏ rơi vào nước, ảnh hưởng rất nhỏ đến thế gian này, mà đối với tuổi thọ của nàng cũng chỉ ảnh hưởng nhỏ như vậy, cho nên nàng không thể ngừng, cũng không dám ngừng.
Có vị trí Linh Đài lang này, việc nàng có thể làm sẽ nhiều hơn một chút.
Hơn nữa bất luận là vị trí nào, chỉ cần đủ đặc thù, đặc thù đến mức sử sách lưu danh, hay là một người thiên cổ, đối với nàng chính là có lợi rất lớn. Chỉ khi nào nàng đứng đủ cao mới có thể dễ dàng ảnh hưởng đến người khác, khi đó, một lời có lẽ có thể độ vạn hồn.
Hơn nữa có chức quan, đối với nàng mà nói cũng là một tầng che chở.
Đương nhiên, hoàng đế bệ hạ vẫn có chút keo kiệt.
Nàng cũng trừ không ít kẻ gian ác, nếu đổi thành nam tử, công lao bực này, ngay cả Giám chính Ti Thiên Đài cũng làm được. Nhưng bởi vì là nữ tử, cho nên nàng chỉ được một chức quan bát phẩm nho nhỏ.
Tiêu Vân Chước cũng không nhịn được mà thở dài, trong số những oán quỷ mà nàng đã siêu độ, nữ quỷ luôn luôn nhiều hơn so với nam quỷ, đó là vì sao? Chính là bởi vì thế đạo này bất công.
Tiêu Vân Chước thành thành thật thật tiếp nhận chức quan, Càn Hòa Đế cũng gọi người tới đưa nàng trở về.
Bên kia, mấy người Hoàng hậu nương nương cũng đã rời đi, mấy tiểu cô nương cũng bắt đầu rời cung, chỉ có La Phi Nguyệt còn lề mề không đi, đang chờ Tiêu Vân Chước cùng về.
Nhìn thấy Tiêu Vân Chước, La Phi Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm.
“Ta rất lo cho ngươi, bệ hạ... đau lòng quý phi, ta sợ ông ta sẽ răn dạy ngươi để cho Quản thị hả giận.” La Phi Nguyệt nói khẽ: “Chẳng qua nhìn dáng vẻ này của ngươi thì ta liền biết, chắc chắn là ta nghĩ nhiều rồi.”
Tiêu Vân Chước cười cười: “Ta còn chưa chúc mừng việc vui sắp tới của ngươi đâu.”
La Phi Nguyệt nhếch miệng: “Chuyện này quả thật cũng bất ngờ, nhưng cũng không có gì. Trước kia ta chính là nữ nhi của Quốc Công, được người ta thổi phồng, sau này làm Tam vương phi còn không phải cũng giống nhau sao? Chẳng qua chỉ là từ một nhà này chạy tới một nhà khác mà thôi.”
Nàng ấy đã hoàn toàn chấp nhận!
Không chấp nhận thì phải làm thế nào đây? Chẳng lẽ phải chạy tới trước mặt bệ hạ muốn chết muốn sống hay sao?
Nàng ấy cũng không dám gây họa như vậy.
“Với cái tâm tính của ngươi bây giờ, cuộc sống sau này tuyệt đối sẽ không tệ.” Tiêu Vân Chước chân thành nói.
“Ngươi nói như vậy ta càng an tâm.” La Phi Nguyệt cười thoải mái: “Ta trước kia rất hâm mộ tỷ tỷ và tỷ phu, cũng muốn tìm một người trung trinh không hai lòng như tỷ phu. Nhưng trên đời này làm gì có nhiều người si tình như vậy? Nhà chúng ta có thể gặp được một Sầm lang quân đã không tệ rồi, sao con rể tốt lại cứ bị nhà ta chiếm lấy chứ? Tam vương gia như thế cũng còn được, trước kia hắn đối với ta cũng rất ôn hòa.”
“Sau khi thi cốt tỷ tỷ của ta được tìm thấy, có biết bao nhiêu người ngoài mặt không nói gì, sau lưng lại cười nhạo tỷ ấy chết không sạch sẽ. Ngày khác ta làm Vương phi, sau này người khác lại càng không dám nói nhiều thêm một câu nữa!” La Phi Nguyệt đã tìm được biện pháp an ủi mình.
Hiện tại nàng ấy thật sự cảm thấy làm vương phi không tệ.
Trong mấy Vương gia, ngoại trừ Việt Vương ra thì người có tính tình tốt nhất cũng chính là Tam vương gia. Vận khí của nàng ấy cũng rất tốt, gả cho hắn cũng tốt hơn gặp gỡ Nhị vương gia chứ?
Nhị vương phi nàng ấy cũng quen biết, thậm chí quan hệ cũng không tệ lắm.
Nhị vương phi tính tình vô cùng ổn trọng, con người cũng tốt, gia thế cũng không tệ. Hôm nay bị Nhị vương gia náo loạn như vậy, vô duyên vô cớ mất mặt!
Thật sự xui xẻo.
“Tính tình Tam vương gia quả thật không tệ, chỉ cần hắn cảm thấy tâm nhãn của ngươi không xấu, dù ngươi có đánh hắn một trận, hắn vẫn có thể sống hòa bình với ngươi.” Tiêu Vân Chước cũng gật đầu tán thưởng.
Tương lai của những hoàng tự này, nàng chưa từng tính đến, dù sao liên lụy quá lớn, không cẩn thận là dễ tạo nghiệt.
Cho nên quan hệ giữa La Phi Nguyệt và nàng tuy rằng rất tốt, nhưng Tiêu Vân Chước cũng không nghĩ tới chuyện vì nàng ấy mà dò xét tương lai của Tam vương gia.