Trong lòng Vương chưởng lịch cũng rất loạn, do dự một hồi lâu: “Ngươi có chuyện gì thì cứ nói với ta, ta đi gặp Giám chính. Nhưng nếu là chuyện không quan trọng thì thôi.”
Khóe miệng Tiêu Vân Chước nở nụ cười, hai tay giang ra, hơi nhắm mắt: “Ngươi nghe cơn gió này đi...”
“...” Vương chưởng lịch cười ha hả, gió rất bình thường, có gì đâu.
“Ngũ âm biện phong, ta nghe theo tiếng gió, gió đêm tòng chinh đi lên là điềm xấu. Tối nay sẽ có nhà đại thần gặp hỏa hoạn, phòng ốc cháy sạch. Ngươi đi hỏi Giám chính đại nhân một chút xem có muốn để đội phòng cháy chuẩn bị sẵn hay không, để hạn chế tổn thất đến mức thấp nhất?” Tiêu Vân Chước có chút giảo hoạt nói.
“Ngoài cung có hỏa hoạn?” Vương chưởng lịch có chút đau đầu.
Theo lý thuyết, quản tốt chuyện trong cung là được, dù sao thiên hạ lớn như vậy, kinh thành cũng rất lớn, khó tránh khỏi sẽ có chuyện hỏa hoạn xảy ra. Nếu như chuyện nào cũng đều quản, Ti Thiên Đài liền không dừng lại được.
Hơn nữa, tính có đúng không?
Vương chưởng lịch chỉ am hiểu chuyện mưa tuyết băng sương, đối với mấy lời Tiêu Vân Chước vừa nói thì lại không hiểu chút nào.
Nhưng Linh Đài lang lần đầu mở miệng nói chính sự, cho dù là chuyện nặng hay nhẹ, hắn đều phải đi báo cáo một tiếng với Giám chính đại nhân.
“Vậy ngươi chờ đó, ta đi một lát sẽ trở lại.” Lão đầu còng lưng, nhìn cũng không dễ dàng.
Tiêu Vân Chước gật đầu.
Vương chưởng lịch đi rồi, trong lòng Tiêu Vân Chước trầm lại, nhìn lên bầu trời, hơi xuất thần. Năm nay nhất định không phải năm thái bình, sẽ có tai ương không ngừng, hơn nữa tai ương này... còn không đơn giản.
Tuyết tai vẫn chỉ là bắt đầu.
Mấy năm trước mưa thuận gió hòa, thịnh cực tất suy, thiên đạo cũng có luân hồi.
Nhưng mà Thừa Linh Trụ này ngồi cũng rất thoải mái.
Bên trong Thần Ẩn Môn cũng có chỗ ngắm sao, cao hơn vị trí này, khi còn bé nàng luôn cẩn thận leo lên. Khi đó nhìn bầu trời rộng lớn, chỉ cảm thấy mình nhỏ bé lại ngây thơ, mà bây giờ, cuối cùng đã không còn giống như trước nữa.
Giám chính đại nhân làm đến vị trí này cũng không cần nhọc nhằn khổ sở trông coi sắc trời qua ngày, bên dưới có người làm việc cho ông ta. Nhưng bởi vì nguyên nhân chức vị nên ông ta thường xuyên ở nha môn Ti Thiên Đài này nghỉ ngơi. Nhất là gần đây có thêm Tiêu Vân Chước, ông ta cũng lo lắng người này gây ra chuyện, thì càng tính ở lại nha môn thêm mấy ngày.
Nhưng khiến ông ta không ngờ tới, đêm đầu tiên đã không yên ổn.
Vương chưởng lịch vẻ mặt tang thương lặp lại lời nói của Tiêu Vân Chước.
Mạc giám chính nghe xong, chỉ cảm thấy quẻ bói cho mình lúc trước là một chút cũng không sai, gần đây ông ta phải vất vả không ngừng, khó có ngày sống dễ chịu.
Bệ hạ đã nói, Tiêu Vân Chước mới vào Ti Thiên Đài, nàng sẽ cố gắng hết sức làm, cũng để xem năng lực của người này mạnh đến mức nào!
Nói cách khác, bây giờ ông ta phải bảo Vương chưởng lịch đi hỏi rõ ràng địa điểm hỏa hoạn, lại vận dụng nhân mạch để đội phòng cháy nghe theo, sớm phòng bị...
Người của đội phòng cháy kia đều là nhìn thấy ánh lửa mới xuất động, dựa vào tính toán để bọn họ làm việc, đây không phải chọc giận người khác sao?
Nhưng không làm lại không được!
Mạc giám chính đau đầu không thôi, lập tức lại bảo Vương chưởng lịch đi hỏi kỹ, để ông ta xác nhận sau đó chọn vài người đi làm.
Vương Chưởng Lịch không biết suy nghĩ trong lòng Mạc giám chính, chỉ cảm thấy Tiêu Vân Chước quả thật được coi trọng, khiến trong lòng ông ta cũng có chút thấp thỏm.
Chờ người này trở về, Tiêu Vân Chước cũng không giấu giếm, nói ra phương vị đại khái mà mình tính ra. Người mà Vương chưởng lịch tìm tới vội vàng xuất cung.
Sáng sớm hôm sau, chuyện nhà của Thông Chính ti phó sứ bị cháy đã được truyền khắp...
Nghe nói còn chưa có lửa, đội phòng cháy đã tới, người của Ti Thiên Đài sống chết kéo đội phòng cháy lại không cho đi, nói chờ một chút, chờ đợi thế mà lại thật sự đỏ cả nửa bầu trời.
Nghe nói phó sứ mua không ít pháo hoa khi Tết đến bây giờ còn chưa dùng hết, mà tiểu nhi tử ham chơi, thừa dịp hạ nhân đều ngủ say liền lén lút bò đến nhà kho chứa đồ. Tiểu hài nhi tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, tìm một cái châm lửa chơi trong phòng, sau đó đốt hết đồ bên trong.
Pháo hoa tán loạn, pháo trúc nổ vang, phòng ốc nhanh chóng bị đốt cháy.
Cũng may tiểu hài nhi chạy nhanh, ngoại trừ đầu đầy bụi ra thì cũng không bị thương chỗ nào.