Tiêu Vân Chước cũng không phải lần đầu tiên trắc thiên thời. Trận tuyết tai trước đó, hiện giờ thậm chí còn chưa hoàn toàn khắc phục xong. Người này lại mở miệng, mọi người sao có thể không tin?
Huống hồ hai ngày trước, vụ phòng cháy cùng với vụ mạng người mà Tiêu Vân Chước nói tới cũng đều là sự thật, mặc dù là Triệu đại nhân trước đó kêu gào, lúc này cũng không nói ra nửa câu phản bác.
Nữ tử làm quan quả thật không tốt, nhưng bản lĩnh của nữ tử này là thật sự không thể nghi ngờ.
...
Ngày mùng sáu, hai vị vương gia đồng thời hành lễ nạp thái với vương phi tương lai, bắt đầu bước đính hôn đầu tiên này. Không chỉ tặng cát lễ, còn có ban thưởng của bệ hạ cho hai vị vương phi cũng đưa qua. Vừa mới náo nhiệt một phen, nhưng đảo mắt, trên đường liền không còn bao nhiêu người.
Dân chúng đối với triều đình vẫn là cực kỳ tín nhiệm, nói cần phải tránh gió, cho nên cũng đều thành thành thật thật trốn ở trong nhà.
Quả nhiên, sức gió theo thời gian trôi qua cũng càng lúc càng lớn.
Gió lốc cuốn tuyết trắng bay tới, không chỉ thổi khiến người ta đứng không vững, thậm chí còn lạnh thấu xương.
Trong phủ Tịch Chiếu quận chúa.
Cửa sổ đều bị đóng chặt.
“Quận chúa, ngài nên tìm chút cơ hội. Vương gia còn mong ngài có thể mang tin tức tốt về nữa đấy.” Thuộc thần bên cạnh cẩn thận nói.
Tịch Chiếu quận chúa cầm chén trà trong tay, đôi mắt không có bao nhiêu ánh sáng, chỉ có thể nhìn ra một ít cảnh tượng mông lung. Nghe lời ấy, ngoài bi thương ra, ngược lại cũng có chút cảm giác thấy chết không sờn.
“Ngươi xem gió lớn bao nhiêu rồi, binh của Bắc Đình cũng nên như gió này, phải vào quan rồi chứ?” Tịch Chiếu buông chăn xuống, xoa xoa dấu đỏ trong tay: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không để phụ vương phải thất vọng, chỉ là... Phụ vương thật sự đã đánh giá thấp lòng dung người của Càn Hòa Đế rồi. Nếu Tiêu Vân Chước nàng chỉ là một thiên kim tầm thường thì dễ xử lý hơn nhiều rồi, nhưng nàng hiện giờ lại là Linh Đài lang. Trận gió tuyết trước đó, dân chúng đã trốn đi, thương vong tất nhiên không nhiều lắm, đây đều là công lao của Tiêu Vân Chước.”
“Nàng càng có phân lượng trong lòng Càn Hòa Đế, vậy khả năng tương lai Càn Hòa Đế động đến nàng càng nhỏ, như vậy Vương gia cũng có thể danh chính ngôn thuận ra tay.” Thuộc thần vội vàng nói.
Tịch Chiếu quận chúa nghe vậy, nhếch miệng lên: “Ngươi nói không sai.”
“Nữ nhi Hoa gia đã chạm mặt với trưởng tử Tiêu gia rồi à?” Tịch Chiếu quận chúa hỏi.
“Tiêu Văn Dũ phụng mệnh mang binh phòng tai, nữ nhi Hoa gia lĩnh tư binh giúp đỡ, đã có chút qua lại.” Thuộc thần lại nói.
Tịch Chiếu quận chúa nhìn than trong lò lửa, cháy đỏ bừng: “Đây là lửa chưa đủ vượng, thêm chút than đi.”
Thuộc thần nghe vậy, cũng yên tâm vài phần.
...
Cùng lúc đó.
Hoa Ỷ Phong đang ghé vào bên cạnh Tiêu Văn Dũ, hỗ trợ sửa sang lại con đường. Nàng ấy thân nhẹ, cho nên đặc biệt buộc bao cát trên chân. Nàng ấy vốn là người tập võ, cho nên chút trọng lượng này đối với nàng ấy mà nói không tính là gì.
Thậm chí nàng ấy còn tri kỷ chu đáo chuẩn bị đầy đủ cho Tiêu Văn Dũ cùng với đám người sau lưng.
Tiêu Văn Dũ sống đến lớn như vậy, cũng là lần đầu tiên ở chung với nữ tử.
Nhưng ngoài dự liệu, không quá mức không được tự nhiên.
“Thông Châu bên kia cứ hai ba năm sẽ có một trận mưa to lợi hại, cho nên đất đai bao phủ đường xá, người qua đường khó đi. Lúc ta mười tuổi đã theo cha ta ra ngoài thu thập tàn cục, có một số đường núi gập ghềnh, sẽ có nguy hiểm. Muốn cứu người thì trước tiên phải cứu mình, cho nên trước đó nhất định phải chuẩn bị đầy đủ, lương khô túi nước còn có dược vật tự bảo vệ mình. Ta đã cho người chuẩn bị đầy đủ, nhưng không ngờ ngươi phụ trách con đường trong kinh, tương đối đơn giản, xem ra có vài thứ không dùng được.” Hoa Ỷ Phong nhìn Tiêu Văn Dũ cười một cái.
Người này, không tệ.
Dáng người rất cao, nhìn qua rất cường tráng, eo không có thịt dư, nhất định là thường xuyên luyện võ. Ở phương diện ăn uống cũng tương đối khắc chế, người có thể khắc chế ham muốn ăn uống đều là hạng người nghiêm khắc với bản thân, tâm tính sẽ không quá mềm yếu.
“Đa tạ, chẳng qua bệ hạ không bảo ngươi đi ra làm những việc này. Trong kinh có rất nhiều binh lính, đủ dùng rồi.” Tiêu Văn Dũ khách khí nói.