Chương 1
Xuyên vào truyện cung đấu, tôi nghe Quý phi căn dặn tâm phúc:
"Muốn khiến người trong cung tâm phục khẩu phục, điều trọng yếu nhất chính là ban phát ngân lượng, có vậy họ mới tận tâm tận lực phò tá ngươi!"
Tôi lập tức ôm lấy chân Quý phi: "Nương nương! Nô tỳ lập tức đi nướng chân giò, làm lẩu cay cho nữ chính! Để tiện nhân kia ăn vào nổi mụn nhọt, không thể nào hầu hạ Hoàng thượng!"
Tiêu Quý phi khẽ liếc mắt một cái: "..."
Trước khi xuyên không, tôi học chuyên ngành marketing.
Biết rằng nhu cầu lớn nhất của cả hậu cung chính là sủng ái của Hoàng thượng. Giờ đây, tôi giúp Tiêu Quý phi giải quyết một đối thủ tiềm tàng, đánh trúng nỗi lo của người.
Lời lẽ chiêu dụ của tôi hoàn mỹ không tì vết.
Tôi không tin người sẽ không động lòng.
Quả nhiên--
Tiêu Quý phi hờ hững nhấc tay, giọng điệu lười biếng: "Ban thưởng nàng ta một trăm lạng hoàng kim."
Nói rồi, người lay động thân hình thướt tha, như một chú thiên nga kiêu hãnh chậm rãi rời đi.
Dường như đoạn đối thoại vừa rồi, chỉ là chuyện vặt vãnh không đáng bận tâm.
Nhưng một trăm lạng hoàng kim tương đương năm ký.
Đó chính là trọn mười cân hoàng kim!
Khi tôi vác mười cân hoàng kim trở về tìm Lâm Diệp Diệp, cả Diên Hy Cung đều sôi sục.
Tôi và Lâm Diệp Diệp xúc động ôm chầm lấy nhau.
Bởi Lâm Diệp Diệp cầm kịch bản nữ chính trong tay, định sẵn từ đầu sẽ bị các phe phản diện lớn nhỏ chèn ép.
Theo nguyên tác, khi nữ chính tuyển tú, vì dung mạo tài tình xuất chúng, đã khiến chư phi tần hậu cung e dè.
Thế nên vừa vào cung, nữ chính đã bị người ta gây khó dễ, ở cung điện hẻo lánh nhất, ngồi ghế lạnh lẽo nhất, chịu đủ mọi chèn ép!
Trời ạ! Ai biết "chèn ép" lại là không cho ăn thịt chứ!
Kẻ làm mưu lược kinh thương thời nay sắp hóa cuồng rồi!
Thế nên, khi Lâm Diệp Diệp biết tôi không những từ chỗ Quý phi vơ vét được mười cân hoàng kim, mà còn có được chân giò nướng, lẩu cay, nàng ta cười đến tê dại.
Lâm Diệp Diệp: "Lùi một vạn bước mà nói, Quý phi nương nương có ban thưởng thêm một nồi lẩu siêu cay, tui cũng chẳng phải không ăn nổi!"
Tôi bổ sung một câu: "Đừng nói một nồi, hai nồi tui cũng ăn được!"
Nói rồi, ánh mắt chúng tôi rực sáng nhìn về phía cung nữ do Nội Vụ Phủ phái đến.
Nội Vụ Phủ: "..."
Trưa hôm đó, Nội Vụ Phủ lại mang đến hai nồi lẩu cay.
Lâm Diệp Diệp hớn hở: "Kim chủ mà Viên Viên tìm được thật đáng tin! Chúng ta nhất định phải hết lòng phụng sự người!"
"À còn nữa... sau này chúng ta chia đôi nhé!"
Tôi chợt nghĩ, tôi bày mưu cổ ra sức, giao dịch này có thể làm!
Thế là tôi nắm chặt tay Lâm Diệp Diệp: "Làm thôi!"
Đây là bữa cơm thịnh soạn nhất mà hai chúng tôi được ăn sau khi xuyên không.
Hai đứa ăn đến khóe miệng vương dầu, bụng căng tròn, vô cùng mãn nguyện.
Chỉ là những món này quá dễ nóng trong.
Lâm Diệp Diệp ăn xong lẩu, trên trán quả nhiên nổi một nốt mụn nhỏ.
Lâm Diệp Diệp thấy trên trán chỉ nổi một nốt mụn nhỏ như vậy, phụ lòng mong mỏi của kim chủ Tiêu Quý phi, xỉu ngang một chập.
Lâm Diệp Diệp: "Một nốt mụn quá ít, chẳng đạt được hiệu quả khách mong, ý muốn mua lại của khách sẽ giảm đi!"
Tôi bình tĩnh lạ thường: "Một sản phẩm tầm thường, qua cách tô điểm, vẫn có thể đạt được hiệu quả khách mong."
Sản phẩm của chúng tôi, chẳng phải chính là mụn nhọt sao?
Một nốt mụn nhọt, còn có thể tô điểm thế nào nữa?
Lâm Diệp Diệp cứng người một chút, đưa trán về phía tôi, cam chịu nhắm mắt lại: "Cứ nặn đi!"
Tôi giúp Lâm Diệp Diệp nặn nốt mụn trên trán.
Vì xuống tay hơi mạnh, khiến vùng da quanh nốt mụn của cô ấy đều ửng đỏ.
Để tăng cường hiệu quả, tôi còn thoa một vòng son phấn xung quanh.
Cứ thế, nốt mụn trên trán Lâm Diệp Diệp nổi bật đến mức chẳng ai có thể làm ngơ.
Buổi tối, thái giám Kính Sự Phòng đến mời Lâm Diệp Diệp tắm gội thay y phục, mặt hắn xanh mét.
Thái giám chưởng sự mắng: "Lâm Đáp Ứng, bộ dạng này của ngươi làm sao hầu hạ Bệ hạ?"
Lâm Diệp Diệp ngoan ngoãn đáp lời: "Là lỗi của nô tỳ, lần sau không dám nữa."
Cổ nói xong liếc mắt ra hiệu cho tôi. Tôi vội vàng lấy ra một lạng vàng vụn nhét vào tay thái giám chưởng sự:
"Công công bớt giận, khiến người phải đi một chuyến vô ích rồi. Người cầm lấy mua chút rượu ngon, nguôi giận đi vậy!"
Ứng phó tình thế hiểm nghèo, cũng là phép tắc tất yếu của người nắm giữ phép tắc kinh doanh.
Thái giám chưởng sự nhận hối lộ, sắc mặt từ giận dữ hóa thành vui vẻ.
Nhưng hắn chợt nghĩ không thể biểu hiện quá rõ ràng, bèn hừ lạnh một tiếng, giả bộ kiêu căng rời đi.
Tôi đóng cửa lớn Diên Hy Cung.
Quay đầu lại, làm một cử chỉ đắc thắng với Lâm Diệp Diệp.
Phi vụ này, chúng tôi làm thật mỹ mãn!