Chương 2
Tôi và Lâm Diệp Diệp có được hoàng kim, tiêu xài một thời gian.
Ăn uống no đủ xong, hai chúng tôi đóng cửa lại, nghiên cứu cách xuyên về hiện đại.
Chủ yếu là điều kiện sinh hoạt thời cổ đại thật sự quá tệ.
Muốn điện thoại chẳng có điện thoại.
Muốn trà sữa chẳng có trà sữa.
Con gái đến kỳ kinh nguyệt thì chẳng có băng vệ sinh.
Mỗi ngày giải quyết việc đại tiểu tiện, lại chẳng có bồn cầu xả nước.
Cảnh sống thiếu thốn đủ đường thế này, đến chó còn chẳng muốn ở!
Lâm Diệp Diệp nghe nói phải được sủng hạnh, mặt trắng bệch vì sợ hãi: "Nữ tử thời cổ đại sinh con chín phần chết một phần sống, chẳng phải chuyện đùa đâu! Tui không muốn chết ở cái thời này!"
"Tui không có tình ý với Hoàng thượng, dù là phu thê hữu danh vô thực cũng không thèm!"
Lâm Diệp Diệp giữa cung đấu và tranh sủng, quyết định chọn nằm im chịu trận.
Nhưng chúng tôi nằm im một thời gian, lại bò dậy phát điên phát rồ.
Bởi vì cả hai đã thức tỉnh hệ thống.
Hệ thống nói mười vạn lạng hoàng kim trợ giúp đạt được giấc mộng thiếu nữ.
Giấc mộng thiếu nữ của chúng tôi chẳng phải là xuyên trở lại thế giới hiện đại sao?
Tôi và Lâm Diệp Diệp cẩn thận kiểm kê chín cân hoàng kim còn lại.
Quá nghèo! Hai chúng tôi thật sự quá nghèo rồi!
Mười vạn lạng hoàng kim là khái niệm gì?
Lâm Diệp Diệp thân là đáp ứng, mỗi năm bổng lộc ba mươi lạng bạc trắng.
Mà Hoàng hậu thân là vị trí cao nhất của nữ nhân hậu cung, mỗi năm bổng lộc cũng chỉ có một ngàn lạng bạc trắng.
Đương nhiên, trên đây là bổng lộc, không bao gồm các loại ban thưởng và thu nhập bất chính.
Nhưng hiện thực là dù cao quý như Hoàng hậu, cũng khó lòng dễ dàng mang ra mười vạn lạng hoàng kim.
Trừ phi...
Giống như Tiêu Quý phi, có cha giàu có địch cả quốc gia, lại có ca ca là Đại tướng quân thống lĩnh binh mã thiên hạ, mới có thể chẳng xem vàng bạc là tiền.
Người giàu có hào phóng, tùy tiện có thể bỏ ra một trăm lạng hoàng kim, hủy bỏ cơ hội xuất hiện của Lâm Diệp Diệp.
Lâm Diệp Diệp quỳ xuống ôm lấy chân tôi: "Chị em, bà học chuyên ngành mưu lược kinh thương đứng đầu thư viện, sau khi tốt nghiệp lại làm thương nhân giỏi nhất ba năm! Bà là hi vọng cuối cùng để chị em ta cùng nhau kiếm tiền!"
Tôi cũng quỳ xuống, cầm đao kề vào cổ mình: "Chị em, hay là bà ngậm đắng nuốt cay bán thân cho cẩu Hoàng đế, đợi bà bỏ cha giữ con, buông rèm nhiếp chính, chúng ta có được chìa khóa quốc khố là có thể về nhà rồi!"
Lâm Diệp Diệp mắng tôi: "Bà đừng mơ mộng hão huyền nữa!"
Tôi đáp trả: "Thế thì bà đừng nói chuyện viển vông!"
"Huhuhu... Hệ thống chó má! Tư bản chết tiệt! Bóc lột người xuyên không dưới đáy xã hội!"
Cả hai đứa khóc đến trời u đất ám.
Bởi vì cái hệ thống chó má này, thật sự là làm khó người ta quá mà!
Tiếng khóc của cả hai chưa dứt, Hoàng hậu bỗng phái người truyền lời:
Hoàng hậu tối nay tổ chức yến tiệc trong cung, đến lúc đó an bài Lâm Diệp Diệp múa vũ điệu tay áo, mong cô ấy nắm chắc cơ hội này.