Chương 19: Tô Thần, mở cửa, em là Tiểu Thiên
Câu nói này khiến trái tim mọi người có mặt lập tức đóng băng!
Vẫn có người muốn dẫn nhịp, nhưng khi thấy Tô Thần không chút do dự bắn chết người, trong lòng bọn họ không khỏi run lên!
Đúng là một người tàn nhẫn!
Thật sự quá mức tàn nhẫn!
Trước đây có người cho rằng Tô Thần không có gan bắn chết người, nhưng hiện tại xem ra là nghĩ nhiều rồi!
Trong phát bắn vừa rồi, hắn không hề do dự một giây!
Người đàn ông kia còn chưa nói hết lời!
Mọi người có mặt đều vô thức lùi lại.
Lúc này, chỉ còn gia đình vốn có ý định lên tận hưởng không khí mát mẻ kia.
Người đàn ông trung niên ôm bụng rên rỉ trong khi lòng bàn tay của bà lão run rẩy, máu rỉ ra trên mặt đất.
Người phụ nữ và cậu bé mập lúc đầu hành động thô lỗ giờ đều im lặng!
Lúc này, có người hét lên: "Giết, giết người rồi!"
Cùng với tiếng hét này, tất cả mọi người có mặt cũng hỗn loạn!
Không còn ai dám khiêu chiến giới hạn của Tô Thần nữa, cũng không ai dám đánh cược xem Tô Thần có bắn chết người lần nữa không.
Bây giờ bị bắn chết, thà rời khỏi nơi này còn hơn, trong lòng mỗi người đều cân nhắc thiệt hơn.
Chạy!
Nếu còn không chạy, sẽ bị bắn chết!
Vào lúc mọi người đang định quay người bỏ chạy thì khẩu súng trong tay Tô Thần lại bắn ra thêm một viên đạn khác!
"Pằng!"
Mọi người trong lòng cứng đờ!
Người đàn ông trung niên đứng gần nhất run rẩy nhìn Tô Thần, hồi lâu không nói gì.
Tô Thần chỉ vào vật trên mặt đất: “Trước khi rời đi, đem tên này ném ra ngoài, đừng để hắn ở đây làm chướng mắt lão tử!”
Đúng vậy, Tô Thần chính là không muốn làm gì cả.
Lúc này, mọi người có mặt đều thở phào nhẹ nhõm.
Hai người đàn ông đã dũng cảm bước tới chỗ người đàn ông vừa bị bắn vào đầu rồi kéo xác hắn đi.
Mọi người vội vàng giải tán chạy xuống cầu thang.
Tô Thần nhìn vết máu trên mặt đất, cũng không thèm quan tâm.
Nhiệt độ hiện tại cao như vậy, máu sẽ sớm đông lại, có lẽ sẽ không để lại mùi khó chịu.
Anh đóng cửa lại, tiếp tục ngủ.
Khi đám đông chạy xuống, Giang Tiểu Thiên và những người khác vẫn chưa leo lên tầng mười.
Suy cho cùng, nhiệt độ cao như vậy sẽ tạo ra rất nhiều gánh nặng cho cơ thể, với cả leo cầu thang cũng sẽ tiêu thụ lượng lớn calo, những người ít tập thể dục chỉ leo hai tầng liền sẽ kiệt sức.
Cho đến khi nhìn thấy đám người chậm rãi đi xuống lầu, bọn họ cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.
Vương Hạo Vũ bối rối: "Tiền tỷ, chuyện gì thế này? Sao những người này đều chạy trốn?"
Lý Na kiên quyết nói: "Tô Thần nhất định đã đuổi những người này đi! Có lẽ hắn bây giờ đang ở cửa đợi!"
Giang Tiểu Thiên nghĩ tới điều hòa trong phòng Tô Thần, thân thể càng nóng hơn.
Hiện tại cô không quan tâm nhiều như vậy, điều quan trọng nhất là vào được phòng Tô Thần!
Giang Tiểu Thiên hưng phấn ngẩng đầu: "Anh ta nhất định đuổi những người kia đi vì tôi!"
Lý Na nuốt nước bọt: "Mau đi lên đi, hiện tại tôi cũng muốn ăn đá!"
Vương Hạo Vũ cũng vậy, nghĩ đến cảm giác mát lạnh của những viên đá, cổ họng khô khốc của hắn như được tưới nước!
Đây là cái gọi là, nhìn băng cho đỡ khát...
Bên kia, đám người sợ hãi chạy xuống cầu thang.
Lúc này, Cao Cường, Tôn Đức Tiêu và những người khác đang liên tục dùng tay quạt vì nóng.
Cao Cường cau mày: "Trên đó xảy ra chuyện gì vậy? Đám người Tiểu Tùng chưa xử lý được tiểu tử kia à?"
Lão Mao cười khúc khích: "Đừng lo, anh Cường, thằng nhóc đó hiện tại cho dù trong tay có súng, thì vẫn là một kẻ nhát gan, nhiều người xông vào như vậy, sao có thể ngăn cản được!"
Tôn Đức Tiêu tạt nước khoáng vào người: "Con mẹ nó, mấy người bên chính phủ làm ăn kiểu gì vật, sao bây giờ còn chưa tới cứu viện, lão tử mỗi năm đóng biết bao nhiêu thuế!"
Cao Cường nhìn Tôn Đức Tiêu: "Tôn tổng, nước khoáng hiện tại có hạn, xin hãy tiết kiệm đi!"
Ai biết được, câu nói này lại khiến Tôn Đức Tiêu tức giận.
"Cao Cường, cậu đang nói chuyện với tôi à? Bắt tôi làm thế này thế kia, cậu có còn để tôi vào mắt không?"
Tôn Đức Tiêu tức giận đập cái chai trong tay xuống đất.
Lão Mao và những người khác nhìn Tôn Đức Tiêu bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.
Cao Cường cúi đầu: “Không có Tôn tiên sinh, tôi có được như ngày hôm nay là nhờ sự quan tâm của ngài suốt những năm qua.
Đoạn Nhã đứng bên phía Tôn Đức Tiêu, một câu cũng không nói, tình huống này, im lặng mới là tốt nhất.
Tôn Đức Tiêu là một người kiêu căng ngạo mạn, đứng ra làm càn không phải hành vi thông minh.
Tôn Đức Tiêu lại mở chai nước khoáng khác uống: "Những người phía trên còn chưa xử lý xong sao!"
Tôn Đức Tiêu vừa nói xong, thì từ cầu thang vang lên những âm thanh ồn ào.
Sau đó một nhóm người vội vàng từ cầu thang lao tới, tất cả đều chen chúc vào nhà hàng.
Ánh mắt trời chiếu xuống trực tiếp, nên nhiệt độ đại sảnh ban đêm sẽ tăng lên đáng kể, vì vậy hiện tại trong toàn bộ tòa nhà, tầng hai là mát mẻ nhất.
Còn tầng hầm thì khách sạn Lục Thành không có.
Cao Cường thấy người trở lại, vội vàng đứng dậy.
Năm sáu người từ trong đám người đi ra, khẩn trương đi đến bên cạnh Cao Cường.
Một người đàn ông cao gầy lo lắng bước tới.
"Tiểu Hùng, sao cậu lại xuống rồi? Chưa xử lý được tên nhóc kia à?"
Người đàn ông tên Tiểu Hùng tỏ ra căng thẳng: "Anh Cường, Lục Tử, đã... đi rồi!"
Cao Cường bàng hoàng: "Đi rồi?!"
Tiểu Tùng gật đầu: "Thằng nhóc đó là một kẻ tàn nhẫn, chúng ta vốn muốn chuẩn bị xúi giục những người đó xông vào, nhưng Lục Tử vừa mở miệng liền bị hắn bắn chết!"
Cao Cường vừa nghe thấy lời này, toàn thân ngây ngốc: "Kẻ tàn nhẫn!"
Thượng Đô sao lại có loại người kinh khủng như vậy.
Vừa mới xảy ra dị tượng, tên này đã ra tay vô đạo đức như vậy, chẳng lẽ hắn cảm thấy, đây thực sự là tận thế?
Lão Mao cầm dao găm: “Anh Cường, để tôi lên gặp tiểu tử đó!”
Lão ma đang định đi lên, thì bị Cao Cường vội vàng ngăn lại: “Dừng lại!”
Lão Mao nghi hoặc: "Anh Cường?"
Cao Cường nghiêm túc nói: "Trước tiên...không được bắt đầu xung đột với hắn, một nhân vật tàn nhẫn như vậy, chắc chắn đó không phải kế sách cuối cùng đâu, hắn còn nữa ..."
Đôi mắt Tiểu Tùng đỏ lên: "Lục Tử đã chết một cách vô ích rồi!"
Cao Cường lắc đầu: "Bình tĩnh! Tôi sẽ không để Lục Tử chết vô ích! Hiện tại trong tay hắn có súng, không thể đối đầu trực diện."
Lão Mao hỏi: "Chúng ta nên làm gì? Chẳng lẽ cứ chịu mắc kẹt ở đây sao?"
Cao Cường lắc đầu nói: "Xem xem chính phủ có hành động giải cứu không, nếu như có, ít nhất chứng minh tình hình chưa ở giia đoạn xấu nhát!"
Lão Mao cau mày: "Nếu chính phủ cứ trì hoãn không chịu cứu viện thì sao!"
Cao Cường bị hỏi trúng rồi!
Đúng!
Nếu cứu viện của chính phủ còn không đến, vậy chuyện này...
Cao Cường nhìn ra ngoài qua cửa kính nhỏ của nhà hàng. Đã mười hai giờ tối, nhưng bên ngoài mặt trời vẫn chói chang.
Cao Cường hỏi: “Thi thể Tiểu Lục đâu?”
Tiểu Tùng cúi đầu nói: “Chúng ta đã ném ra ngoài cửa sổ rồi.”
Cao Cường thở dài, không nói thêm gì nữa.
Hiện tại đến cả người sống còn không thể bảo vệ được mình, ai có thời gian để ý người chết chứ.
Lúc này, từ phía sau truyền đến một tiếng chửi rủa của Tôn Đức Tiêu: "Mẹ kiếp! Còn chưa xử được đúng không, nuôi mấy đứa chúng mày tốn cơm, có chút chuyện nhỏ như vậy cũng không làm được!"
Cao Cường nhìn về phía Tôn Đức Tiêu, trong mắt lóe lên một tia bất mãn.
Cùng lúc đó, Giang Tiểu Thiên và Lý Na đã đi tới cửa phòng Tô Thần.
Hơi nóng trên cơ thể khiến họ phớt lờ vết máu còn chưa khô trên mặt đất.
Khi Giang Tiểu Thiến đi tới cửa phòng Tô Thần, cô vẫn mơ hồ cảm nhận được luồng khí lạnh từ trong phòng truyền đến.
Chuyện này khiến Giang Tiểu Thiên càng hưng phấn, đập mạnh vào cửa phòng Tô Thần.
"Tô Thần, Tô Thần! Em là Tiểu Thiên, mở cửa đi!"