Chương 18: Mạng của các người chỉ có một
Tô Thần mặc bộ đồ ngủ vào, nhặt một con dao găm trên bàn lên.
Sau khi mở cửa, trước mặt anh xuất hiện một cặp vợ chồng trung niên, theo sau là một cậu bé mập mạp, sau nữa còn có thêm hai người.
Người đàn ông trung niên đã cởi hết quần áo, thân hình mập mạp ướt đẫm mồ hôi và dầu mỡ.
Chiếc quần bên trong chưa cởi ra mà đã ướt đẫm mồ hôi. Phải nói là mặc vào rất khó chịu.
Về phần người phụ nữ trung niên, cô ấy mặc một chiếc áo hai dây, có dáng người khá chuẩn và không có mỡ thừa.
Ừm...có chút ướt át.
Khoảnh khắc Tô Thần mở cửa, một luồng gió mát lập tức bay ra khỏi nhà!
Làn gió mát thổi vào cơ thể đẫm mồ hôi của mấy người nọ, khiến họ cảm giác như mọi lỗ chân lông đều được giãn ra!
Người phụ nữ trung niên mở to mắt, hưng phấn nhìn Tô Thần!
Lúc này đứa bé mập mạp nhìn thẳng vào món gà rán và cốc bia Tô Thần đặt trên bàn.
Tô Thần vừa mở cửa, đứa trẻ liền muốn chen vào!
"Mẹ! Gà rán, gà rán! Con muốn ăn gà rán!"
Cậu bé béo hét lên!
Người phụ nữ trung niên vô thức muốn kéo cậu bé béo ra, nhưng vì cánh tay đầy mồ hôi nên không tóm được mà để nó trượt vào!
Lúc này, Tô Thần không chút do dự một chân đá lên người cậu bé!
"Quản con của bà cho tốt! Nếu không, tôi không ngại thay bà chăm sóc đâu!"
Đứa trẻ mập mạp bị đá ngã xuống đất, lập tức khóc lóc ầm ĩ!
"Mẹ! Anh ta đánh con! Đánh anh ta! Mẹ đánh anh ta đi!"
Người phụ nữ trung niên chỉ vào Tô Thần hét lên: "Cậu làm gì vậy! Sao lại đánh con chúng tôi?"
Tô Thần: "Con trai bà không biết lễ nghĩa, phải giáo huấn một phen, nếu bà không dạy được, vậy tôi cũng không ngại dạy hộ đâu!"
Người phụ nữ trung niên đang đánh nhau với Tô Thần, nhưng bị người đàn ông trung niên phía sau ngăn lại.
"Được rồi, cậu thanh niên, chúng ta tới muốn có chuyện thương lượng với cậu."
"Nói!"
Người đàn ông trung niên cũng nhìn thấy sau cửa có gà rán và bia, liền nuốt nước miếng một cái.
"Là thế này, cậu không thấy hiện tại là thời điểm nguy nan sao? Trong toàn bộ khách sạn này, cậu là người duy nhất còn điều hòa, cậu có thể cho chúng tôi vào làm mát chút không, hít chút là được, cậu yên tâm, chúng tôi tuyệt đối không làm phiền cậu !"
"Lúc này chúng ta nên giúp đỡ lẫn nhau, cậu thấy có đúng không, cậu thanh niên?"
Tô Thần nheo mắt nhìn người đàn ông trung niên và cười khẩy: “Giúp đỡ nhau, thật ra đúng là nên như vậy.”
Lão thái bà phía sau người đàn ông trung niên gương mặt vui mừng.
Bà cụ phía sau vội vàng chen tới: “Vậy chúng ta nhanh vào đi!”
Bà lão đang định xông vào, nhưng vào lúc nhìn thấy con dao găm trong tay Tô Thần, thân hình nhất thời sững sờ.
Bà biết trong tay thanh niên này có súng, thậm chí cậu ta còn từng bắn.
Nên bây giờ nhìn Tô Thần cầm dao găm trong tay, vô hình trung mang đến cho bà lão một tia uy hiếp.
Người đàn trung niên cười nói: "Cậu thanh niên trẻ này là nhân tài, nhất định sẽ sẵn lòng giúp đỡ người khác, lúc nguy nan nhất chúng ta nên giúp đỡ nhau mới là lẽ phải!"
Tô Thần tập trung ánh mắt vào khuôn mặt láng bóng của người đàn ông trung niên: "Đúng vậy, nhưng tôi giúp các người rồi, các người giúp được tôi cái gì?"
Người đàn ông trung niên vẻ mặt sửng sốt không biết nói gì trong giây lát.
"Cái này..."
Người phụ nữ trung niên hét lên: "Đừng nói nhảm nữa! Cậu không phải cũng chỉ muốn tiền thôi sao! Chúng ta đưa tiền cho cậu, cậu cứ nói số, sau đó nhường phòng!"
Lão phu nhân ở phía sau cũng nói: "Đúng vậy, chúng ta trả tiền cậu nhường phòng. Bây giờ mọi người gần như không chịu nổi nữa, cậu một mình chiếm căn phòng lớn như vậy không biết xấu hổ sao? Nếu chúng ta là người sở hữu căn phòng này, chúng ta nhất định sẽ giúp đỡ mọi người!"
Lời nói của lão phu nhân, vô hình chung cỗ vũ cho những người đang đứng đợi cơ hội xung quanh.
Những người đó đang chậm rãi đi về phía phòng, có người đã cảm nhận được
không khí mát lạnh từ phòng Tô Thần tỏa ra, vô thức muốn chen vào.
Cũng có người nhìn thấy gà rán và bia trên bàn, phản ứng không khác gì cậu bé mập mạp khi nãy!
Một thanh niên tóc đỏ muốn xông vào, nhưng lập tức dừng lại vào lúc nhìn thấy con dao Tô Thần cầm trong tay.
Tô Thần nhìn đám người tụ tập trước mặt, hơi nheo mắt nói: "Cút đi."
Người đàn ông trung niên trừng mắt: "Cậu! Sao có thể như vậy, thanh niên trẻ! Tình hình bây giờ đang rất nguy cấp, một mình cậu có điều kiện tốt như thế, sao lại không lấy ra cho mọi người cùng hưởng?"
Người phụ nữ trung niên chỉ vào gà rán và bia bên trong: "Đúng rồi! Một mình cậu cũng không nằm được hết căn phòng lớn này! Cho chúng tôi vào với!"
Lão phu nhân thấy phía sau nhiều người tụ tập, trong chốc lát khu vực trở nên chen chúc, không nhịn được chen lên trên: "Tránh ra nhanh, để chúng ta vào trong!"
Ngay khi bàn tay bà lão đặt lên khung cửa, Tô Thần giơ dao chém xuống!
"Phập!"
Tay của bà lão bị Tô Thần trực tiếp đâm vào, khiến cho bà ta lạnh cả sống lưng!
"A!"
Tô Thần nhìn chằm chằm bà lão, bình tĩnh nói: "Tôi đã nói rồi! Cút"
Bà lão kinh hãi rút lui: "Giết! Giết người rồi!"
Mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này, từng người trong lòng cũng sinh ra một tia sợ hãi.
Suy cho cùng, tất cả đều sống trong thời bình, làm gì có ai từng chứng kiến cảnh tượng như vậy.
Ngay cả người từng lăn lộn trong xã hội nhìn thấy cảnh này cũng có chút sợ hãi!
Lúc này, trong đám người có người đột nhiên gầm lên: "Hắn là kẻ sát nhân! Đuổi hắn ra ngoài!"
Tuy không nghe được tiếng gầm của ai, nhưng lại biết phương hướng.
Tô Thần đột nhiên nhìn về hướng đó.
Sau đó người kia lại hét lên: "Đuổi hắn ra ngoài!"
"Đuổi hắn ra khỏi phòng! Nếu không chúng ta sẽ báo cảnh sát!"
"Đúng! Ra khỏi phòng đi!"
Lão phu nhân cũng bị cảm xúc hào hùng lấn áp, quay ra hét lên với con trai: "Còn nhìn cái gì nữa! Mẹ mày bị đánh, mày còn đứng đó nhìn!"
Người đàn trung niên lập tức nổi giận: "Tao phải giết mày!"
Người đàn trung niên không thèm để ý tới con dao trong tay Tô Thần định dùng đà lao tới, mấy người xung quanh thấy vậy, cũng lao tới cùng.
Đoàn người khí thế hùng hục đánh tới phòng Tô Thần!
Khi càng tới gần, không khí mát mẻ bên trong càng khiến mọi người điên cuồng hơn!
Ngoài cửa, chen chúc đầy người!
Đúng lúc mọi chuyện sắp vượt khỏi tầm kiểm soát.
"Pằng!"
Một tiếng súng vang lên!
Người đàn ông trung niên đứng gần cửa phòng nhất có một lỗ thủng đẫm máu trên bụng!
Ông ta kinh hãi nhìn vết súng trên bụng mình, ngay sau đó một cảm giá nóng rát đau xé tim ập tới!
"A!"
Người đàn ông trung niên hét lên!
Mà tiếng hét này lập tức dập tắt khí thế của đám người đang kêu gào xông vào!
Tô Thần không thèm bắn vào đầu, không phải vì anh tốt bụng, mà bắn vào đầu rồi muốn ném xác xuống quá phiền phức.
Sau khi Tô Thần nổ súng, đám đông sững sờ trong vài giây.
Vài giây này, tất cả những gì họ nghe thấy chỉ còn tiếng hét của người đàn ông trung niên!
Tuy nhiên, vài giây sau, lại có người gầm lên: "Sợ cái gì! Hắn chỉ có một khẩu súng, trong khẩu súng đó thì có bao nhiêu đan chứ! Chúng ta đông như vậy! Lao vào giết hắn đi..."
Người này còn chưa nói xong, súng trong tay Tô Thần lại lần nữa bóp cò!
Nhưng lần này anh nhắm vào đầu người nói!
"Pằng!"
Máu bắn tung tóe khắp nơi!
Một dòng chất lỏng đỏ tươi phun trào từ sau đầu người kia, khiến tất cả những người xung quanh bị dính phải.
"Bụp!"
Thân thể người đàn ông trực tiếp rơi xuống đất!
Tô Thần ngữ khí lạnh lùng: "Đan của tôi không nhiều, nhưng mạng các người chỉ có một!"
Sau đó hắn quét qua đám người: "Còn ai muốn vào, thì cứ vào đi, tự nhiên."