Chương 2: Tôi sẽ không để các người chết quá nhanh
Tô Thần mặt không cảm xúc nhìn Vương Hạo Vũ: “Cậu đang nói chuyện với tôi à?”
Vương Hạo Vũ tiến lên, trực tiếp đẩy Tô Thần: “Tôi không nói chuyện với anh, vậy chẳng lẽ nói với chó à?”
“Cho cậu hai giây, quỳ xuống xin lỗi!”
Vương Hạo Vũ trợn to hai mắt: "Con mẹ nó? Tô Thần, anh có năng lực rồi phải không? Còn dám nói chuyện với tôi như vậy, có tin tôi..."
Lời hắn còn chưa nói xong, Tô Thần đột nhiên tiến lên, đưa tay tóm lấy cổ hắn, đập cả người xuống đất!
"Hết giờ rồi!"
"A!"
Khương Tiểu Thiên hét lên, vội vàng đến kéo Tô Thần đi!
"Buông ra! Anh đang làm gì vật? Người đâu, cứu mạng, có kẻ giết người!"
Giang Tiểu Thiên không ngừng đẩy người Tô Thần, Tô Thần tức giận quay ra tát cô ta một cái.
Mặt Khương Tiểu Thiên lập tức đỏ bừng, sưng tấy, cô ta ngồi phịch xuống đất, đầu óc trống rỗng!
Vương Hạo Vũ kinh hãi nhìn Tô Thần: "Buông... buông ra..."
Giọng hắn khàn khàn, căn bản không nói được một câu hoàn chỉnh.
Tô Thần nhìn khuôn mặt đang dần đỏ bừng của Vương Hạo Vũ, nhìn chằm chằm hắn nói: "Cậu sẽ không chết sớm đâu, yên tâm."
Khi nói, khóe miệng Tô Thần còn hiện lên một nụ cười tàn nhẫn.
Sau đó, Tô Thần buông Vương Hạo Vũ ra.
Vương Hạo Vũ kinh hãi nhìn Tô Thần, không ngừng ho khan, lúc này trong đầu hắn tràn ngập nụ cười tàn nhẫn của đối phương lúc nãy.
Tô Thần bỗng nhiên nhìn về phía Giang Hiểu Thiên, vào khoảnh khắc Giang Tiểu Thiên nhìn thấy anh, cô ta không nhịn được lùi lại hai bước!
Đây là một loại sát khí được nuôi dưỡng từ đống người chết!
Làm sao một bông hoa trong nhà kính như cô có thể chịu đựng được?
Tô Thần chậm rãi đứng dậy, xoay người đi về phía văn phòng bất động sản, giám đốc Lưu lúc này đã sợ đến mức không dám nói gì.
Mãi đến khi Tô Thần hoàn toàn rời khỏi, Giang Hiểu Thiên mới run rẩy, nhanh chóng đứng dậy chạy về phía Vương Hạo Vũ: "Tiểu Vũ, Tiểu Vũ, em có sao không?"
Vương Hạo Vũ ôm cổ, ho khan không ngừng. đứng dậy nhưng chân run rẩy và háng cũng ướt đẫm.
"Mẹ... nó chết tiệt, Tô Thần, đợi đó cho lão tử!"
Vương Hạo Vũ nhờ sự giúp đỡ của Giang Tiểu Thiên từ từ đứng dậy, tuy rằng khí thế đã không còn, nhưng cũng không thể nuốt lời.
Tô Thần thì hoàn toàn không quan tâm đến bọn họ.
Tên này có một người anh trai là côn đồ ở Thượng Đô, từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ để Tô Thần vào mắt, lần này bị anh xử lý, hắn nhất định sẽ không bỏ qua.
Giang Tiểu Thiên sau khi tỉnh táo lại, tức giận nhìn Tô Thần: "Tô Thần! Nhân lúc tôi còn chưa tức giận, nhanh chóng quỳ xuống xin lỗi! Nếu không, cả đời này anh cũng không bao giờ cưới được tôi!"
Vì Tô Thần từng nghe được những lời nói của Giang Tiểu Thiên ở kiếp trước, cô ta thậm chí còn gọi anh là thiểm cẩu, nên thời khắc này anh hoàn toàn tỉnh táo.
Giang Tiểu Thiên che khuôn mặt đỏ bừng của mình, nhìn chằm chằm vào Tô Thần: "Được rồi! Được rồi! Đừng có hối hận đó, Tô Thần!"
Vương Hạo Vũ cũng chỉ vào Tô Thần rồi hét lên: "Chờ đó cho lão tử!"
Nhưng khoảnh khắc Tô Thần quay đầu nhìn về phía Vương Hạo Vũ, Vương Hạo Vũ liền bị dọa sợ đến mức bỏ chạy!
Giang Tiểu Thiên cũng nhanh chóng rời đi!
Tô Thần hừ lạnh một tiếng: "Rác rưởi!"
Kiếp trước tên này đi theo Tô Trầm tiến vào khu vực an toàn, cũng không biết nịnh nọt người khác kiểu gì mà trở thành đội trưởng, lần này Tô Thần sẽ không cho hắn cơ hội đó lần nữa!
Bên trong công ty bất động sản, giám đốc Lưu nhìn Tô Trầm thấp giọng nói: "Tô tiên sinh... cậu không sao chứ?"
Tô Thần nói: "Không có gì, ông tìm được khác hàng chưa? Khi nào thì định trả tiền?"
Lúc cha mẹ Tô Thần qua đời, đã để lại cho anh một căn nhà ba phòng ngủ một phòng khách, tuy vị trí không tốt lắm nhưng vẫn có thể bán được hàng triệu.
Hiện tại anh để giá 700.000 nhân dân tệ nên chắn chắn căn nhà này sẽ rất đắt hàng.
Giám đốc Lưu nói: “Ừm… nhất định phải trả đủ trong một lần phải không?”
Tô Thần gật đầu: “Đúng vậy, trả đủ, tiền mặt.”
Anh không có nhiều thời gian đợi người khác vay ngân hàng.
Giám đốc Lưu suy nghĩ một chút sau đó nói: "Được rồi, cứ làm như vậy đi. Tôi đã bàn bạc với đồng nghiệp, chúng tôi sẽ trả tiền mua lại căn nhà của cậu, cậu thấy được không?"
TôTrầm: "Không vấn đề gì, hôm nay trả tiền luôn được không?"
Giám đốc Lưu: "Có thể! Bây giờ tôi sẽ gọi đồng nghiệp đến, chúng ta ký hợp đồng rồi chuyển tiền!"
Căn nhà của Tô Thần trị giá 1,1 triệu, nhưng anh ấy chỉ bán với giá 700,000, giá chênh lệch tận 400,000!
Giao dịch này do Giám đốc Lưu và đồng nghiệp của ông ta giao dịch, nó hoàn toàn bằng số lãi mà bọn họ kinh doanh trong vòng một năm.
Đồng nghiệp của giám đốc Lưu là một cô gái, lúc hai người họ ký hợp đồng tay cô ta còn không nhịn được kích động đến lên.
Nhưng Tô Trầm không quan tâm, bây giờ anh phải nhanh chóng lấy tiền mặt, bởi vì sau đó anh còn phải mua rất nhiều thứ.
Sau khi hợp đồng được ký kết, giám đốc Lưu cũng không còn lo lắng về việc chuyển giao nhà nữa.
"Tô tiên sinh có thể chuyển quyền sở hữu bất cứ lúc nào, lúc nào thấy tiện thì cậu chuyển." Giám đốc Lưu cười nói.
Tô Thần: "Vậy thì một tuần nữa."
"Được!"
Một tuần sau, nhà tùy tiện để ông chọn, chỉ cần ông dám ở là được!
Mặc dù đến hiện tại, rất thảm họa khác nhau đang xảy ra trên khắp thế giới, nhưng Thượng Đô nằm ở vùng trung tâm đồng bằng trong đất liền, dù cho có động đất, sóng thần hay núi lửa phun trào, v.v., chúng đều ở rất xa nơi này.
Cộng với việc chính phủ liên tục bác bỏ tiên đồn.
Vì thế cuộc sống ở đây vẫn còn y như vậy.
Tuy nhiên, nhiệt độ trong không khí đã ngày càng cao hơn.
Sau khi lấy được tiền, Tô Thần trở về khu nhà của mình, khu nhà này vốn dĩ là một khu vực nhà kho, sau khi các khu công nghiệp dần chuyển về phía tây, các nhà kho ở đây cũng bị bỏ hoang.
Sau đó, nó được phát hiện bởi các nhà phát triển án, và rồi một khu thương mại chuẩn bị được xây dựng.
Nhưng một vài cô chú không muốn nhà kho bị phá bỏ, họ ra giá nếu không phải 10 triệu thì không được.
Cứ như vậy, nhà kho vẫn ở đó, bây giờ cũng không có ai nói đến việc phá dỡ.
Cho nên Tô Thần rất thích nhà kho này!
Nhà kho khá lớn, trước đây là kho chứa máy móc công nghiệp siêu lớn, mà hôm nay Tô Thần tìm được một dì.
Dì sống trong nhà kho, tuy có điện nước nhưng cuộc sống của bà cũng không được ổn định.
Khi nghe được tin Tô Thần sắp thuê nhà kho, bà lập tức hưng phấn!
"Cậu muốn thuê bao lâu!"
"Một tuần, bao nhiêu tiền?"
Dì cau mày: "Tôi chỉ cho thuê nửa năm trở lên, một tuần thì thuê làm gì!"
Tô Thần: "Nhà kho cũ này đã bỏ hoang, tôi đồng ý thuê đã là tốt rồi, 2 vạn một tuần, cô cho thuê thì thuê, không thì thôi!"
Dì nghe thấy vậy liền lập tức nói: "Bây giờ tôi sẽ thu dọn đồ đạc và ký hợp đồng!"
In xong hợp đồng, Tô Thần ký tên! Sáng sớm trực tiếp chuyển khoản.
Lúc này Tô Thần chợt nhìn thấy dòng chữ 'cho vay nhanh' dán trên cửa kho.
"Hả? Chẳng lẽ là cho vay nặng lãi?"
Tô Trầm hai mắt sáng lên, cái này…không kiếm thì liền có lỗi với người.
Anh nhanh chóng gọi cho đầu dây bên kia: “Xin chào, xin chào, đây là công ty cho vay phải không?”
Ở đầu điện thoại bên kia vang lên một giọng nam lười biếng: “Có, anh muốn vay tiền không? Có thể đến công ty chúng tôi.”
Tô Thần: "Được, vậy nói địa chỉ cho tôi, tôi tới đó ngay."
"Số 12 đường Tuyết Phong, quốc tế Hàn Hải, tòa nhà văn phòng tầng 14 số 1405."
"Được."
Tô Thần bắt taxi tới đó, trong tay vẫn giữ tờ giấy chứng nhận tài sản, thứ này không phải vừa hay đủ để thế chấp sao?
Thủ tục thế chấp của ngân hàng quá rắc rối, còn phải kiểm tra tín dụng rồi chờ đợi, có lẽ Tô Thần cũng đã vay khá nhiều khoản tiền trực tuyến nên không thể vay ngân hàng nữa.
Tô Thần đi tới văn phòng cho vay, lúc này có một người đàn ông trung niên bụng to đang ngồi bên trong, nhìn thấy người đàn ông, anh nhất thời sửng sốt.
Đây không phải... người này không phải là anh trai của Vương Hạo Vũ sao?
Người này hình như tên là…Vương Đại Hải.
Lúc tận thế đi cùng Vương Hạo Vũ, Tô Thần đã gặp mấy lần, sau đó hắn chết trong miệng của một con quái thú, cho nên Vương Hạo Vũ mới đi theo Tô Thần.
Lúc đó Tô Thần không hề biết tên này là kẻ cho vay nặng lãi.
Bây giờ nhìn lại, khó trách Vương Hạo Vũ dám khiêu chiến, bởi lẽ hắn có một người anh trai chuyên cho vay nặng lãi.
Vương Đại Hải nhìn Tô Thần: "Vừa rồi là cậu gọi điện à?"
Tô Thần ngẩng mặt cười: "Chính là tôi, ở đây có thể cho vay bao nhiêu? Chỗ tôi có một căn nhà."
Vương Đại Hải hai mắt sáng lên: “Ẩy, có nhà, vậy được, đưa giấy tờ tôi xem xem.”
Sau khi Tô Trầm đưa giấy tờ nhà, Vương Đại Hải nheo mắt: “Nhà của cậu giá trị không cao, không thể vay được bao nhiêu, cùng lắm là năm mươi vạn."
Tô Thần giả vờ cau mày: "Năm mươi vạn, cái này...giá nhà trên thị trường của tôi là một triệu đó!"
Vương Đại Hải hút một điếu thuốc: “Ồ, Giá thị trường là giá thị trường, cậu giờ là đi vay tiền, chúng tôi không thể trả theo giá thị trường, nhà giờ khó bán lắm.”
Tô Thần vội vàng nói: "Ta muốn thêm 10 vạn!"
Đại Hải nheo mắt lại, bước tới nhỏ giọng nói: "Gặp chuyện gì sao? Chuyện gì thế?"
Tô Trầm nghiến răng nghiến lợi: "Cái này…tôi phải trả nợ! Một tuần! Tuần sau tôi sẽ lập tức trả lại, anh đừng lo, anh tăng thêm tiền lãi lên cũng không sao!"
Vương Đại Hải nheo mắt, hóa ra là một con bạc, hắn thích giao dịch với kiểu người như vậy nhất.
Chỉ cần bị vấy bẩn, đến cả cha mẹ ruột cũng dám bán!
Xem ra hôm nay lão tử chưa chơi chết hắn được!