Chương 9: Anh không cưới tôi sao?
Nghe Giang Tiểu Thiên nói vậy, Tô Thần mỉm cười.
Nụ cười này, càng khiến Giang Tiểu Thiên tin vào lời Lý Na nói rằng Tô Thần đang thử thách cô!
Đương nhiên ai muốn trở thành đại phu nhân cũng phải có tư cách và học thức xuất sắc, chỉ cần vượt qua khảo nghiệm, Tô Thần nhất định sẽ tuyên bố mục đích làm những việc này!
Cuối cùng cô đường đường chính chính trở thành đại phu nhân.
Không chỉ Giang Tiểu Thiên, mà Lý Na cũng muốn thể hiện mình trước mặt Tô Thần.
Vào lúc bước lên giúp đỡ, cũng không hề nghi ngờ.
Dù sao cô cũng từng nghe nói con nhà giàu đều khá lăng nhăng, dung mạo cô không tệ. Cho dù không thể trở thành đại phu nhân, cũng có thể uống được ít canh.
Tô Thần nhìn hai người bận rộn làm việc, cười lạnh.
Từ khi hai người này yêu cầu Vương Hạo Vũ đi theo anh, anh đại khái hiểu được ý đồ của họ.
Lao động miễn phí tội gì lãng phí!
Một ngàn bàn đồ ăn và hai ngàn tấn nước đá.
Cho dù khách sạn Lục Thành hay Ngô Vinh Hoa đem người qua, cũng chuyển mất rất nhiều thời gian.
Giang Tiểu Thiên và Lý Na trước giờ chưa từng tập thể dục, vì vậy không thể chịu được cảnh chuyển nhiều đồ như vậy.
Nhưng Tô Thần luôn đứng một bên quan sát, bọn họ chỉ có thể cố gắng hết sức, sợ sẽ để lại ấn tượng xấu trong mắt Tô Thần.
Tô Thần giống như đang xem kịch.
Sau khi toàn bộ hàng hóa được dỡ xuống, Giang Tiểu Thiên và Lý Na đã mệt đến mức không thể đứng thẳng.
Lần cuối cùng mệt đến mức eo không thể duỗi thẳng, chính là đêm trong khách sạn.
Lý Na xoa xoa eo, nhìn đống hàng hóa trước mắt: "Những thứ này nặng thật đấy, cục nước đá kia phải nặng hơn trăm cân!"
Giang Tiểu Thiên ném đôi găng tay bảo hộ dày xuống đất: "Tô Thần đáng ghét, sau tôi trở thành đại phu nhân, nhất định phải đem tất cả tiền biến thành của mình, quá quắt lắm rồi!"
Lý Na cười khẽ: "Tôi giúp cậu."
Làm việc xong, hai người đều rất mong chờ đợi Tô Thần thông báo Giang Tiểu Thiên là tân nương, sau đó một đoàn người từ bốn phái xông ra chúc mừng, trực tiếp bắt đầu tiệc cưới.
Tuy nhiên, Tô Thần chỉ bước tới kiểm tra nhà kho và phớt lờ bọn họ.
Hai ngàn tấn đá, đương nhiên phải một tiếng rưỡi nữa mới chuyển xong, có điều đồ ăn chỉ cần vài tiếng là xong rồi.
Tô Thần lấy ra một phong bao màu đỏ trị giá 10 vạn nhét vào tay Lưu Hân Thụy.
"Số tiền còn lại sẽ được bổ sung trong vòng một tuần. Cảm ơn vì đã làm việc chăm chỉ."
"Chúc mừng Tô tiên sinh, chúng tôi về trước đây."
Tô Trầm gật đầu: "Được!"
Sau khi người của khách sạn Lục Thành dần dần rời đi, Giang Tiểu Thiên và Lý Na nhanh chóng chạy tới nói: "Tô Thần, chuyện khi nãy anh nói là gì thế?"
Giang Tiểu Thiên chớp mắt nhìn Tô Thần, trong khi tay vẫn vuốt ve mái tóc.
Mặc dù hiện tại cô đang chảy mồ hôi, nhưng nó lại càng khiến Giang Tiểu Thiên trông càng thêm quyến rũ, khuôn mặt đỏ bừng cũng khiến cô ta rất đáng yêu.
Không thể không nói, mặc dù là tiện nữ, nhưng vẻ đẹp của Giang Tiểu Thiên quả thực vẫn không thể diễn tả bằng lời, nếu không kiếp trước Tô Thần cũng không bị cô ta mê hoặc.
Tô Thần nhìn hai người trước mắt, cười lạnh: "Chuyện đó hả, đó là rất cảm ơn hai người đã giúp tôi làm việc, nhưng không có báo đáp."
Giang Tiểu Thiên sửng sốt: "Cái gì! Chỉ như vậy thôi sao?!"
Tô Thần gật đầu: "Chỉ vậy thôi!"
Giang Tiểu Thiên có chút bối rối.
Tình huống này là thế nào?
Không phải nói sẽ bất ngờ sao!
Lúc này không phải nên thông báo tôi là cô dâu sao?
Sao anh lại không nói vậy?
Không đúng! Kịch bản đâu phải viết như này đâu!
Giang Tiểu Thiên nhìn Tô Thần cười gượng: "Anh... đừng đùa nữa. Anh nhất định đã sắp xếp bất ngờ, đúng rồi, người ta cũng đều vượt qua hết khảo nghiệm rồi, hiện tại không còn giận anh nữa, anh bảo mọi người xung quanh ra đi, chúng ta cùng nhau kết hôn rồi sống đến cuối đời."
Giang Tiểu Thiên vẫn đang mơ ước trở thành đại phu nhân.
Tô Thần: "Kết hôn rồi sống chung? Ai ya, thật ra tôi cũng muốn kết hôn và sống cùng cô, nhưng tôi không có tiền, nhà cũng đem bán rồi, đã vậy còn nợ rất nhiều, cô có đồng ý theo một người như tôi không?"
Lý Na ngạc nhiên: "Đừng đùa nữa, Tô Thần, nếu không có tiền sao cậu có thể đặt 10 triệu tiền tiệc, còn đi ăn ở nhà hàng cả chục ngàn một bữa, cậu sao có thể thiếu tiền, cho dù nhà có bán rồi cũng phải có cả chục triệu."
Tô Thần giả vờ ngạc nhiên: "Ồ, mấy chuyện mà cô nói, đều là tôi đặt giúp người ta thôi, chỗ máy móc này chút nữa người ta sẽ tới lấy, còn có những món ăn và đá này, người ta đều sẽ mang đi hết."
Giang Tiểu Thiên kinh hãi: "Người khác? Ai? Tại sao phải nhờ anh đặt hộ chứ?"
Tô Thần nói: "À, đó là một ông chủ lớn, muốn làm việc tốt, nghe nói ngài ấy muốn đem tới Alaxa từ thiện, những chuyện khác tôi cũng không biết, chỉ biết chút nữa người ta sẽ tới mang số đồ này đi thôi."
Lý Na nghiến răng nghiến lợi: "Cho nên, cho nên những thứ này đều không phải cậu mua? Cậu không có thừa kế tài sản?!"
Tô Thần: "Tôi? Thừa kế, các người nghĩ nhiều quá rồi. Nếu tôi có tiền thừa kế, vậy còn vất vả đi giao đồ ăn làm gì?"
Nói xong, Tô Thần cũng không thèm để ý đến hai người này, hiện tại anh đang chờ than hoa tới.
Giang Tiểu Thiên nhìn chằm chằm: "Tô Thần! Anh! Anh không phải phú nhị đại! Anh nói dối tôi!"
Lúc này, Vương Hạo Vũ cũng chạy tới từ bên cạnh và chỉ vào Tô Thần, nhưng lúc đang định nói gì đó, thì bị ánh mắt của Tô Thần làm sợ hãi đến run rẩy, suýt chút nữa thì ngã xuống đất.
Tô Thần quay đầu nhìn về phía đám người Giang Tiểu Thiên: "Tôi lừa cô cái gì?"
Giang Tiểu Thiên tức giận gầm lên: "Tô Thần! Chờ đó cho tôi! Dám đùa bỡn tôi, tôi sẽ khiến anh phải hối hận!"
Giang Tiểu Thiên cũng biết, Tô Thần hiện tại đã bán nhà, hắn còn nói mình nợ tiền, Tô Thần hiện tại đối với Giang Tiểu Thiên căn bản không có giá trị gì!
Người như vậy sao còn dám bắt cô làm việc!
Loại người này phải trả giá!
Vương Hạo Vũ cũng chỉ vào Tô Thần: "Mày xong rồi! Mày chắc chắn xong rồi!"
Giang Tiểu Thiên và những người khác quay người tức giận bỏ đi.
Tô Thần cười lạnh: "Ngớ ngẩn!"
Chỗ đá cuối cùng được vận chuyển xong thì cũng đêm khuya.
Xe tải của nhà máy sản xuất đá chỉ có thể chuyển đến ba tấn đá một lúc. Để vận chuyển đá nhanh nhất có thể, Ngô Vinh Hoa đã sử dụng tất cả các xe tải đông lạnh mà mình có.
Mãi đến tối, toàn bộ đá mới được vận chuyển xong.
Trong kho tuy rằng không có thiết bị làm lạnh, nhưng Tô Thần vẫn nhất quyết muốn để ở đây, nên đối phương cũng không nói được gì.
Sau khi làm xong, Tô Thần còn đưa cho Ngô Vinh Hoa một phong bì đỏ trị giá 10 vạn tệ.
“Số tiền còn lại sẽ được trả trong vòng một tuần.”
Ngô Vinh Hoa cười khúc khích: “Dễ nói dễ nói, ông chủ Tô cần gì có thể liên hệ tôi!”
Sau khi Ngô Vinh Hoa cùng mọi người rời đi.
Tô Thần đi tới nhà kho, đóng cửa lại, đem tất cả đồ đạc bên trong chuyển vào dị không gian.
Nhà kho từng chật kín giờ lại trống rỗng.
Mặc dù một số viên đá đã bị tan ra rồi khiến toàn bộ nhà ẩm ướt, nhưng số lượng bị tan này chẳng là gì đối với Tô Thần.
Sau đó, điện thoại di động của Tô Thần vang lên.
"Alo, ông chủ Tô? Chúng tôi đến từ chợ than, hai ngàn tấn than mà ngài yêu cầu đã tới Thượng Đô, tôi giao đến đâu được đây?"
Tô Thần cũng không ngờ hôm nay than hoa cũng tới, đúng là trùng hợp.
“Tôi sẽ nhắn địa điểm cho anh, gửi đến nhà kho này.”
Vẫn là nhà kho này, hàng chục xe tải lớn đậu trên đường, cảnh tượng nhìn cực kỳ hoành tráng.
Sau đó việc chuyển than vào kho kéo dài từ đêm đến trưa hôm sau.
Lần này người dẫn đầu là một người đàn ông trung niên giản dị chất phác với chất giọng Phổ Tay đặc chưng.
"Ông chủ Tô, toàn bộ than đã được chuyển xong, ngài muốn kiểm tra số lượng không? Một xe tải chở được năm mươi tấn, tổng cộng có bốn mươi xe tải..."
Đối phương khéo léo kiểm tra số lượng với Tô Thần, cuối cùng nói : "Ngài đã đặt cọc trước 50 vạn, vẫn còn 4,5 triệu nữa."
Tô Thần cũng lấy ra một phong bì màu đỏ 10 vạn: "Cảm ơn mọi người đã vất vả, số tiền còn lại trong tuần này sẽ được trả đủ."
Nghe xong, đối phương gật đầu: "Được, chúng ta đi trước đây."
Suy cho cùng đây cũng là hàng của ông chủ, bối cảnh của ông chủ lớn, không ai dám quỵt hàng.
Tuy nhiên, sau hôm nay Tô Thần sẽ quỵt nợ.
Hơn nữa, quỵt xong còn không ai đòi được.