Chương 3
"Hoảng cái gì? Không phải muốn nói lý với tôi sao? Vậy cô nói xem, cô nhìn thấy ảnh của tôi ở đâu? Trong điện thoại của Thẩm Hựu à? Vậy thì tôi sẽ mời bộ phận chức năng kiểm tra xem sao cô có thể mở được điện thoại của Thẩm Hựu."
Cô ta nhìn Thẩm Hựu, thấy vậy tôi cũng nhìn thẳng vào Thẩm Hựu.
Hắn chưa từng thấy tôi như thế này, khi tôi nhìn hắn, ánh mắt của hắn còn mang chút tò mò.
"Là vì..."
Tôi cắt ngang lời hắn: "Xem ra Thẩm tổng không bận lắm nhỉ, còn rảnh trả lời câu hỏi cho nhân viên."
Thẩm Hựu im lặng.
Tề Giai Mẫn không dám không trả lời, miễn cưỡng nói: "Là vì công việc."
"Biết rõ tôi là vợ của sếp mà vẫn gọi thẳng tên tôi, còn lớn tiếng trách mắng tôi, cô nghĩ cô xứng đáng sao?"
Khuôn mặt của Tề Giai Mẫn đỏ bừng, không trả lời tôi, ánh mắt nhìn tôi chứa đầy sự hận thù không thể che giấu.
Tôi không quan tâm cô ta có trả lời hay không, tôi chỉ muốn Thẩm Hựu thấy rõ con người thật của Tề Giai Mẫn, thêm chút trở ngại trên con đường tình yêu đích thực của họ.
Tại sao tình yêu của họ là cao quý, còn tình yêu của tôi lại là rác rưởi?
"Không nói nữa à? Không phải muốn nói lý sao? Bạn trai cũ của cô tự tử, chồng tôi lại đi cứu cô, không đi cứu người tự tử, người không biết còn tưởng người tự tử là cô đấy."
Tề Giai Mẫn nhìn tôi đầy căm phẫn, từng chữ từng chữ nói: "Đó là vì tôi cầu cứu, chẳng lẽ phu nhân lại lạnh lùng không cho phép người khác cứu tôi sao?"
"Là hắn tự tử mà? Hắn có giết cô đâu? Cô cầu cứu cái gì? Trong căn tin có nhiều người như vậy, sao cô không tìm người khác mà chỉ cầu cứu chồng tôi? Thật thú vị."
Tề Giai Mẫn không trả lời được.
Tôi chính là muốn để mọi người trong căn tin nghe thấy, sau đó truyền tai nhau. Đợi đến khi họ ở bên nhau, tất cả mọi người sẽ đều biết Tề Giai Mẫn là kẻ thứ ba, Thẩm Hựu ngoại tình khi còn kết hôn.
"Đừng làm khó cô gái nữa, chuyện này không phải như cô nghĩ đâu, về nhà tôi sẽ giải thích với cô."
Tôi bật cười, thật sự buồn cười.
"Tôi chỉ hơn cô ta ba tuổi, cô ta là cô gái nhỏ, vậy tôi là cải già à?"
"Ý tôi không phải vậy." Thẩm Hựu day day huyệt thái dương, "Cố Duật, cô không phải người vô lý như thế."
Tôi bật cười vì tức giận: "Vậy anh nói xem, câu nào tôi nói là vô lý?"
Thẩm Hựu không nói được.
Tề Giai Mẫn bên cạnh lại thốt lên: "Thẩm tổng, anh bị chảy máu kìa, vẫn nên băng bó lại đi."
Thẩm Hựu nhìn tôi, không biết có phải ảo giác không, biểu cảm của hắn có chút ủy khuất.
Tôi là bác sĩ, chỉ cần liếc mắt một cái là biết vết thương của hắn không nghiêm trọng, thuộc loại trông ghê nhưng không nguy hiểm, chỉ hơi đau mà thôi.
Nhưng tôi chính là muốn để hắn đau.
Cơn đau bây giờ của hắn, chưa bằng một phần vạn những gì tôi đã trải qua.
"Thẩm Hựu, tối nay về nhà, nếu không anh sẽ nhận được thông báo ly hôn từ tòa án."
Tôi xoay người rời đi, lười không thèm nhìn ánh mắt mừng rỡ chợt lóe lên của Tề Giai Mẫn.