Chương 106: Trở Về Từ Gia Trại
Đường dài một ngày một đêm, chuyển xe đến mấy lần, tôi cuối cùng cũng đến nơi khởi đầu của ác mộng – Từ Gia Trại!
Nhà họ Từ giờ đã tan tác, Ôn Như Ca cũng không thể còn sống ở đó, nếu tôi là cô ta, sau khi có được tự do, chắc chắn sẽ cao chạy xa bay, đến một nơi không ai quen biết, bắt đầu lại từ đầu.
Tôi không biết tôi trở về đây, còn có thể gặp lại cô ta.
Nhưng tôi biết, nếu như tôi không đến đây, thì cũng chẳng thể biết được tung tích gì về cô ta!
*
Người nơi này đều gọi mẹ Từ Dương là “Thần Bà”.
Mà trên thực tế đúng là vậy, bà ta thích dùng tà thuật, có thể bà ta biết tà thuật không giống với người khác, nên đã chuyển nhà lên núi; Hay bà ta có sở thích luyện thi, cho nên đưa cả nhà lên cái nơi xa xôi hẻo lánh này.
Mà bây giờ lại tiện cho tôi, ban đêm lên núi cũng không bị ai để ý.
Cách một năm lại trở về nơi quỷ quái này, tôi phát hiện cỏ bên ngoài cổng nhà họ Từ đã cao gần bằng người, cô cà lăm biến thành lửa ma trơi lướt lên trước, ánh lửa xanh lét lướt qua từng cái mạng nhện giăng kín, làm những lớp mạng nhện đó đều biến thành màu xanh hết cả.
Thật là hoang vu, xem ra trong một năm nay cũng chẳng có ai đến đây.
Vừa bước vào nhà họ Từ, con quỷ nhỏ đã nhảy phốc từ sau lưng tôi xuống đất.
“Hây!”
Trời ạ, tôi quên mất không đặt tên cho con quỷ nhỏ rồi!
Khi tôi trở tay không kịp, con quỷ nhỏ đã chạy mất dạng.
Cô cà lăm sợ hãi hiện nguyên hình, vội vã hỏi: “Làm, làm thế nào?”
Tôi nói: “Chắc là nó phát hiện ra cái gì đó nên mới chạy mất.”
“Nó… nó sẽ… phát hiện… ra gì chứ?”
“Ma quỷ.”
Con nhóc mới sinh bốn ngày, sở thích gì cũng chưa hình thành, cho nên sở thích chính của nó bây giờ là ăn thịt ma quỷ. Nó không phát tác khi ở cạnh cô cà lăm, vì tôi luôn bảo nó không được động vào cô ta, nhưng nếu là con quỷ khác thì không chắc chắn. Nghĩ lại bữa đầu tiên của nó khi mới sinh thì chẳng phải nó cũng phát hiện ra từ xa tít tắp, rồi tự mình chạy qua đó để cắn cổ con quỷ kia à?
Í, có thể nói là nó đi săn được rồi.
Nhưng, mẹ Từ Dương lúc đó dùng thịt trên người bà ta để hiến tế, dẫn độ quỷ bốn phương tám hướng đến, sau này tôi cũng nghe Âm Thao nói, Hắc Bạch Vô Thường đã đến giăng một mẻ lưới bắt sạch rồi, bây giờ thì ở đây làm gì còn con quỷ nào?
Nếu như là con quỷ mà Hắc Bạch Vô Thường để lọt lưới, thì có thể nó rất lợi hại.
Con nhóc con quá nhỏ, người ta thường nói, nghé con mới sinh không sợ hổ, nó đến cha nó còn dám cắn, chứ đừng nói gì đến những con quỷ khác, cho dù có ăn được hay không, nó đều sẽ xông đến!
Tôi vô cùng lo lắng, chân nhanh chóng chạy theo con nhóc, cuối cùng cũng xuất hiện một thứ!
Dường như là có tiếng động như thứ gì đó đang đánh nhau.
Không phải nghĩ, chắc chắn là con nhóc và ma quỷ đang đánh nhau rồi!
Tôi và cô cà lăm mau chóng bước lên.
Tôi làm sao mà quên nơi này được?
Từ đường nhà họ Từ!
Khi tôi ở nhà họ Từ, phần lớn thời gian bị nhốt ở đây, lần đầu tiên gặp Âm Thao cũng là ở đây, lần đầu tiên của tôi cũng là ở nơi này.
Đối với nơi này, tôi sao không quen thuộc chứ?
Âm thanh kia vang lên từ phía căn hầm.
Lửa ma trơi chập chờn, cố lắm thì chỉ nhìn thấy lớp bụi phủ bên ngoài và cái mạng nhện vừa bị chọc thủng, xem ra căn hầm này cũng bị bỏ quên một năm rồi và mới được mở ra.
Cái thứ ở trong đó chưa bao giờ ra khỏi đó.
Tôi mau chân hơn đi xuống, cô cà lăm lại biến thành lửa ma trơi soi đường, lúc này ánh lửa càng thêm sáng, chiếu rọi mọi ngóc ngách của căn hầm.
Nhưng kỳ dị hơn là, khi lửa ma trơi vừa thắp sáng lên thì dường như màn tranh đấu vừa nãy đã biến đâu mất!
Vừa nãy trong màn tranh đấu đó còn có con gái tôi.
Nhưng nó với “cái thứ đó” lại biến mất dạng!
Tim tôi giật thót lên tận cổ!
Con tôi, nó chẳng làm cho tôi yên tâm được thế này!
“Cô cà lăm, cô tìm kĩ cho tôi, xem đứa bé đâu rồi?” Tôi lo lắng nói.
Thế là lửa ma trơi bay lên trước, cẩn thận soi từng ngóc ngách. Tôi vẫn không thể yên tâm, khi lửa ma trơi vừa bay đến đâu, tôi cũng cẩn thận nhìn xem nơi đó có nó không, chỉ sợ cô ta tìm không kĩ, có thể tìm sót chỗ nào đó.
Nhưng không ngờ, đốm lửa ma trơi bay càng lúc càng xa, đến khi tôi ý thức được điều đó thì cô ta đã bay xa tít, tôi gọi cũng không quay trở lại.
Tôi có một dự cảm không lành.
Quả nhiên, cô cà lăm rất nhanh nhảy vào một góc, trong chốc lát không thấy đâu nữa!
Xung quanh tôi bỗng chốc chìm vào bóng tối!
“Cô cà lăm!” Tôi hốt hoảng gọi!
Nhưng một giây sau, từ nơi xa vọng lại tiếng hét của cô cà lăm!
Xảy ra chuyện gì vậy?!
Tôi rất muốn đi qua đó xem có chuyện gì đang xảy ra, nhưng thật sự là con mắt trần tục của tôi bị hạn chế, trong bóng tối, tôi không thể phân biệt được cái gì, tôi cũng không thể đi lại được, chỉ còn cách lần mò trên tường, vừa gọi tên cô cà lăm, vừa đi dần dần lên phía trước.
Tôi đã rất lâu chưa bước vào một nơi tối tăm mù mịt làm người ta phải nín thở thế này.
Lần trước là khi tôi đi lạc trong Quỷ Môn Quan.
Lúc đó cảm giác cũng giống như thế này, xung quanh tối đen như mực, cô đơn một mình bước đi.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà làm cô cà lăm và cô nhóc của tôi biến mất vào trong bóng tôi?
Tôi sờ vào một cỗ quan tài.
Mấy cỗ quan tài này là của mười hai chị em kia, không ngờ một năm rồi mà cũng không có thay đổi gì, duy nhất chỉ là trên quan tài có thêm lớp bụi dày cộp.
Đúng rồi.
Dưới này còn một mật thất nữa.
Mật thất đó được mẹ Từ Dương cực kỳ coi trọng, bởi vì bà ta dùng để cất xác của chồng bà ta…
Nghĩ đến đây, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi:
Ở nhà họ Từ, thì lão cương thi già này cũng là một nhân vật vô cùng nguy hiểm, chẳng lẽ ông ta chưa bị Âm Thao và Bạch Vô Thường bắt đi, mà vẫn tiếp tục ở lại nơi này?
Không thể có chuyện đó được?
Âm Thao sao lại có thể để lại một mầm tai họa thế này?
Nếu như thật là vậy, thì có thể là do lão cương thi đó đã dẫn cô nhóc của tôi đi và hại cô cà lăm, vậy tôi phải làm sao?
Anh Mạc từng dạy tôi: “Nếu như có một ngày cô gặp cương thi, sau khi dùng thuật định thân với nó thì có thể chạy bao xa thì chạy!”
Tôi hỏi: “Tại sao?”
Anh Mạc nói: “Tiểu La, nhớ này, một người đàn bà đừng bao giờ nghĩ mình có thể dùng vũ lực với đàn ông, vì đàn bà không bao giờ đủ sức mạnh. Mà là một con người cũng đừng bao giờ nghĩ sẽ sử dụng vũ lực với cương thi, vì cơ thể của nó vô cùng cứng, cũng không thể sử dụng vũ khí với nó, cô chỉ cần bị nó làm rách chút da là đủ chết rồi!”
Nhớ lại những lời anh Mạc nói, tôi không khỏi toát mồ hôi…