Chương 107: Đèn Dầu Máu Người
Lo tính trước cũng không sai được.
Tôi mở lòng bàn tay, vẽ một lá bùa lên đó. Nhưng vì trời tối, tôi nhìn không rõ mình vẽ gì, chỉ mong mình vẽ các nét không sai, khi chạm vào cương thi thì thuật định thân sẽ có tác dụng.
Dần dần, mắt đã quen với bóng tối, tôi cố gắng cũng có thể nhìn ra một chút.
Tôi sờ đến cửa căn mật thất đó.
Cửa vẫn đóng.
Theo lý mà nói, cửa vẫn đóng im ỉm thế này, mà tôi lại không nghe thấy tiếng đóng mở cửa, vậy cô cà lăm vì sao bị nạn?
Đúng rồi, cô ta là ma.
Thân xác của ma, có thể xuyên qua tường!
Có thể cô ta xuyên qua tường và bị bắt đi!
Tôi lần theo trí nhớ, tìm thấy nơi mở khóa rồi mở ra.
Cạch…
Cửa nặng nề mở ra, một lớp bụi dày rơi xuống người tôi khi tôi không phòng bị!
Tôi bị ngộp đến ho sặc sụa.
Tôi vừa phẩy tay cho bay bớt bụi vừa bước vào, đợi đến khi không còn cảm giác của bụi, tôi thả tay xuống, một mùi thịt thối rữa nồng nặc xộc thẳng vào mũi!
Là mùi mộ huyệt của người chết.
Nhưng làm tôi thấy bất ngờ là, trong mùi thối rữa này lại có mùi máu tanh.
Một năm trước, khi tôi ở trong này một buổi tối, căn mật thất này được mẹ Từ Dương dọn dẹp rất sạch sẽ và ngăn nắp, thậm chí còn dày công làm một lỗ thoát khí, duy trì sự thông thoáng cho căn mật thất này, cũng đảm bảo cho căn mật thất không hề có mùi lạ.
Cho dù, mẹ Từ Dương chết đi nên không có người dọn dẹp nơi này, lỗ thông hơi có bị bịt kín, làm cho không khí trong căn mật thất không được lưu thông, vậy thì cũng không thể có mùi máu tanh như thế này được!
Một cái xác khô, sao có thể có mùi máu tanh?
“Cô cà lăm?” Tôi gọi mấy tiếng, mộ thất chỉ có tiếng vọng lại của tôi.
Tôi không biết cô ta có ở đây hay không, chỉ có thể dựa vào trí nhớ của mình lần mò tìm đèn dầu, nếu như không nhầm, bên ngoài có bảy ngọn đèn “Thất tinh tỏa hồn trận”, dùng để khóa hồn mấy cô gái kia, làm cho họ không thể chuyển thế đầu thai, như vậy mới có thể khống chế xác của họ.
Cũng theo lý đó, thì đèn dầu trong căn mật thất này cũng có thể là một trận pháp.
Đèn dầu làm trận pháp đương nhiên không phải là loại tầm thường, mà một loại “pháp khí”.
Nếu là như vậy thì có thể dùng bùa lửa để thắp, vậy sẽ tiện cho người không bao giờ mang theo bật lửa như tôi.
Tôi dùng một lá bùa thắp sáng một cái đèn.
Xoẹt, xoẹt.
Những ngọn đèn khác lần lượt được thắp sáng, sau khi tôi thắp sáng một ngọn, chỉ nghe có mấy tiếng động, chốc lát, các ngọn đèn trong căn mật thất đồng loạt sáng lên.
Đột nhiên có một ánh sáng lóe lên làm chói mắt tôi, tôi dùng tay che mắt lại, một lúc sau mới quen được ánh sáng đó.
Đợi khi tôi từ từ bỏ tay ra khỏi mắt, tôi mới phát hiện…
“Dầu” trong cái đèn này là màu đỏ.
Đến ngay cả ánh lửa cũng ánh lên màu đỏ.
Mùi máu tanh tưởi phát ra từ ngọn đèn đó.
Chẳng lẽ dầu trong những chiếc đèn này không phải là dầu, mà là máu?
Tôi tò mò, dùng tay cẩn thận chấm nhẹ vào, đưa lên miệng nếm thử.
Một mùi tanh như mùi gỉ sét, đích thị là mùi máu.
Màu máu tươi rói.
Nếu như là vết máu để lâu, sẽ là màu đỏ ngả thâm đen, chẳng lẽ, thường xuyên có người đến đây để thêm dầu cho đèn?
Nhưng từ cửa bước vào, bên ngoài toàn bụi, lại không giống với có người thường xuyên đến.
Vậy thì máu trên cây đèn này, rốt cuộc là vì sao?
Tôi suy nghĩ mất mười giây, cũng không hiểu điều gì đang xảy ra, thế là thôi cũng không nghĩ điều này nữa, giờ việc tìm người quan trọng hơn.
“Cô cà lăm!” Tôi lại gọi tiếp.
Vốn dĩ tôi cũng không mong sẽ chỉ gọi một tiếng là có hồi đáp ngay, nhưng không ngờ, đột nhiên có một ánh sáng xanh lét rực lên.
Xanh lục, là màu của lửa ma trơi.
Là cô cà lăm!
Tôi mau chóng đi về phía ngọn lửa đó, đột nhiên ngây ra.
Nơi này đã từng là mật thất đặt một quan tài xa xỉ, nhưng bây giờ, trong căn mật thất này được xây lên một hồ nước, mà trong hồ nước này không phải là nước, là máu!
Mà màu xanh lục đang nhấp nháy ở giữa hồ.
Cô cà lăm đã bị rơi xuống hồ máu này!
“Cô cà lăm!” Tôi mau chóng chạy lại, nhưng chạy tới bên hồ, tôi đã dừng lại ý niệm nhảy xuống để cứu.
Đèn dầu là pháp khí kết trận.
Trong hồ này đầy những máu tươi.
Tất cả đều không bình thường! Máu trong hồ này chắc chắn có gì đó!
Ngay cả ma quỷ còn không thoát được, vậy người nhảy vào, không biết có nguy hiểm?
Có lẽ là cảm nhận được sự xuất hiện của tôi, ánh lửa ma trơi trong hồ trở về nguyên hình.
Đúng là cô cà lăm.
Máu trong hồ như kết thành một cái lưới, bao vây lấy thân hình yếu ớt của cô ta, tôi rất ít khi nhìn thấy sự “đau khổ” trên mặt của ma quỷ, nhưng cô cà lăm trên mặt đang biểu thị sự đau khổ đó!
Cái hồ đầy quỷ dị.
Tôi hỏi: “Sao lại thành ra thế này?”
Cô cà lăm hét lớn: “Tôi cũng không biết vì sao! Tôi đi đến gần nơi này, còn chưa nhìn rõ thì cảm giác một lực hút rất lớn, hút tôi vào đây!”
Tôi nói: “Sao tôi không cảm thấy có lực hút gì?”
“Có thể cái hồ này chỉ có tác dụng với ma quỷ, với người thì không có tác dụng gì!” Cô cà lăm cố gắng hết sức nhấc tay lên, chỉ vào ngọn đèn trên tường: “Lúc cô đốt ngọn đèn đó lên, tôi càng cảm thấy lực hút của cái hồ này mạnh hơn! Cô… mau chóng đi dập tắt nó và làm hỏng nó đi, như vậy, tôi sẽ được cứu!”
Tôi bình tĩnh hỏi: “Đứa bé đâu?”
“Bên dưới!” Cô cà lăm nói: “Tôi bị hút vào, có sờ vào một thân hình be bé, chắc là nó rồi! Nhưng nó bị hút vào trước tôi, nên bị hút vào nhanh hơn! Nó đã bị hút xuống đáy rồi, cho nên cô không thấy nó.”
Tôi hỏi: “Cô nói thật chứ?”
“Đương nhiên là thế!”
“Vậy sao cô nói nhiều thế?”
“Đó là đang giải thích cho cô còn gì?”
Tôi cười, sau đó đứng lên, dò xét lại căn mật thất bày bố không giống so với một năm trước và cũng có thể thấy rõ sự khác biệt đó là gì.
Trước đây mẹ Từ Dương dùng căn mật thất này để đặt quan tài của chồng bà ta, nên sử dụng đồ cúng nào trông cũng tương đối xa xỉ, tuy lúc đó tôi không hiểu biết về pháp thuật, nhưng cũng có thể đoán ra, mẹ Từ Dương đã dùng pháp thuật để bảo tồn xác của chồng bà ta.
Để dưỡng xác thì việc tụ tập âm khí là điều cần thiết.
Cho nên những vật dụng trong mật thất đều là vật tích tụ âm khí.
Nhưng bây giờ, đèn dầu đã thay đổi.
Đã thay những cái đèn bên phòng ngoài trấn giữ các nữ thi vào đây, vị trí cũng đã thay đổi, bởi vì trên tường còn vết tích của những chiếc đèn cũ.
Trận thế này chính là trận pháp thất tinh tỏa hồn trận, nhưng so với trận pháp cũ thì càng cao cấp hơn. Bởi dầu đèn đã được thay thế, đổi thành máu, mang lại cảm giác càng thêm bá đạo, cũng càng ghê rợn!
Tôi đảo mắt nhanh đến các góc phòng, nhưng góc nào liếc qua cũng thấy ngay, căn bản là không có chỗ nào có thể trốn được, xem ra cô cà lăm và cô nhóc thật sự đã bị nhốt bên trong hồ máu này.
Trong hồ máu này đang bốc khói, cũng không biết là thứ gì.