Chương 116: Cách Thoát Khỏi Sinh Tử (2)
“Hôm đó, Từ Dương rơi xuống nước, người dân trong thôn phái người lên nói cho bà ta biết, mà tôi thì phải ở lại bên hồ, không còn cách nào là đợi phạt.”
“Lúc đó tôi thật sự rất sợ, tôi biết địa vị của mình ở nhà họ Từ là như thế nào. Ở nhà họ Từ, tôi chỉ có nịnh Từ Dương thì người đàn bà đó mới đối xử tốt với tôi. Bình thường thì sao cũng được, nhưng chỉ cần Từ Dương ngã, hoặc đập vào cái gì đó thì tôi không tránh khỏi những trận đòn đau. Nhưng đây lại là Từ Dương rơi xuống nước chết đuối, vậy thì tôi chắc chắn là không thể sống được rồi.”
“Nhưng không ngờ, người đàn bà đó đến, bà ta không khóc không gào, mà lại còn cười hì hì, tất cả mọi người còn tưởng bà ta mất con đau đớn, bi thảm mà thành cười.”
“Nhưng không phải.”
“Bà ta cười hì hì quỳ xuống bên Từ Dương, ngón tay vẽ một lá bùa trên trán, trong miệng niệm thần chú: “Con trai à con trai, con đừng quá tinh nghịch, mẹ gọi con về nhà thì con sẽ về nhà!”
“Sau khi xong việc, Từ Dương quả nhiên mở mắt, ngoan ngoãn đứng lên.”
“Lúc đó tất cả mọi người đều ngạc nhiên, đều cho rằng bà ta biết thuật hồi sinh cao minh. Sau này khi tôi lén học mới biết, cái bà ta làm chính là thuật hình nhân, có nghĩa là con trai bà ta lúc đó chỉ là một hình nhân, gọi nó dậy, đưa nó về nhà.”
“Tôi nghĩ rằng không sao rồi thì cũng vui vẻ theo họ về nhà. Ai mà biết, vừa vào đến nhà, sắc mặt bà già đó lại thay đổi, khi tôi còn chưa phòng bị thì đột nhiên bà ta quay lại đập mạnh vào đầu tôi, tôi bèn bất tỉnh nhân sự.”
“Lúc tỉnh dậy, tôi vẫn đứng ở chỗ cũ, nhưng không biết vì sao trời lại tối thế, trong nhà treo những dải lụa trắng, bày biện như một linh đường, trên giường là hình hài một đứa trẻ, khăn trắng che mặt, lại mặc đồ con trai, tôi còn tưởng Từ Dương lại chết rồi.”
“Cho tới khi tôi đi lên trước, gọi bà ta một tiếng mẹ, bà ta không đáp lại. Tôi đưa tay ra sờ vào người bà ta, cũng không thể sờ được, lúc này, tôi mới phát hiện, thi thể trên giường kia có ngón tay thô ráp. Từ Dương ở trong nhà là thiếu gia, chẳng có việc gì phải đến tay anh ta, tất cả công việc nhà đều là tôi làm, cho nên tay tôi thô ráp hơn rất nhiều, mà tay anh ta thì thon dài như tay con gái vậy.”
“Lúc này quỷ sai đến.”
“Họ bước vào thì gọi tên Từ Dương, bởi vì họ gọi không phải là tên tôi, nên tôi không đáp lại, họ cũng không thèm để ý đến tôi.”
“Họ đến bên cái xác, đột nhiên phát hiện trên bàn bày biện rượu ngon và trứng gà nên đã uống quá chén. Rượu đó là rượu trắng, đợi họ uống xong thì đã say đến mức không nhìn rõ, họ liền bắt tôi theo.”
“Lúc đó tôi mới biết mẹ Từ Dương đem tôi ra để chết thay, suốt chặng đường tôi khóc, tôi gào, họ đều không quan tâm.”
“Cho đến khi tôi đến Quỷ Môn Quan. Quỷ Môn Quan thổi qua là gió Hoàng Tuyền, ngọn gió đó vừa thổi qua thì quỷ sai tỉnh rượu.”
“Tôi nói với họ, họ đã kéo nhầm người, nhưng họ nói họ không tin. Bởi lúc đó, tôi cắt tóc ngắn, trên người mặc quần áo con trai, nhìn thì cũng giống với con trai.”
“Họ không hề tin lời tôi, cho tôi là một điêu dân, cưỡng kéo tôi đến âm tào địa phủ báo danh.”
“Nhưng tôi khóc tôi gào, sự việc cũng quá lớn, thế là gây sự chú ý cho một người. Chính là người đó đã giúp tôi quay trở lại nhân gian.”
Nói đến đây, Ôn Như Ca dừng lại.
Tôi vội vàng hỏi: “Người đó là ai?”
Xem ra, người này chính là mấu chốt vấn đề, nếu muốn thoát khỏi sinh tử thì chỉ cần tôi tìm đến cái người này, có thể người đó sẽ giúp được tôi!
Ôn Như Ca nói: “Tôi không biết người đó là ai, nhưng tôi nghe người ta đều gọi là ‘Thất Gia’.”
Thất Gia?
Âm Thiện từng nói với tôi, âm gian còn rất phong kiến, tuy khoa học kỹ thuật còn đi trước thời đại, nhưng quan niệm và quy tắc thì đều tuân thủ theo lệ cũ, bởi những kẻ đứng đầu đều là những con quỷ già, đã trải qua bảy tám trăm năm là ít, cũng có người đến cả ngàn năm. Việc họ làm có thể theo kịp thời đại, nhưng nếp cũ thì vẫn chảy trong máu, muốn thay đổi cũng khó.
Vậy địa vị của cái người được gọi là “Thất Gia” đó cũng tương đương với Âm Thao?
“Cái người đó cười hì hì, trông thì cũng gần gũi. Ngài ấy đi tới trước, hỏi rốt cuộc có chuyện gì?” Ôn Như Ca tiếp tục nói: “Quỷ sai nói không có vấn đề gì, chỉ là lôi về một con ma không chấp nhận được hiện thực trước mắt mà thôi. Tôi thấy cái người đó có địa vị dường như là rất cao, thế là gào thét, nói rằng họ đã kéo nhầm người!”
“Quỷ sai đương nhiên không chịu thừa nhận là họ uống rượu làm lỡ dở công việc, kéo nhầm người về. Nhưng người đó không đồng ý có sai sót, thế là hỏi tên họ của tôi, bát tự là gì, nhà ở đâu, bố mẹ là ai?”
“May mắn là đầu óc tôi vẫn còn tỉnh táo, vẫn nhớ nhà bố mẹ tôi ở đâu. Tuy nhà Từ Dương nuôi tôi ba năm, nhưng tôi chưa bao giờ coi mẹ Từ Dương là mẹ ruột của tôi. Lúc đầu khi bà già đó mua tôi về, tôi vẫn còn nhỏ, nhưng vẫn nhớ rất rõ nhà tôi ở đâu, bố mẹ tôi tên là gì. Những đứa bé thường không thể nhớ được, bà ta còn tưởng tôi sẽ quên, như vậy khi xuống âm tào địa phủ thì sẽ chỉ nói địa chỉ là ở nhà họ Từ và tên bố mẹ chỉ có thể là tên của vợ chồng bà ta!”
“Nhưng đáng tiếc là tôi vẫn còn nhớ rõ.”
“Thế là người tên ‘Thất Gia’ đó, lấy sổ sinh tử ra trước mặt quỷ sai, lật tìm tên của tôi rồi gật đầu nói: “Đứa trẻ này nói hoàn toàn là sự thật, các ngươi đích xác đã bắt nhầm người.” Nói xong, hắn ta liền cuộn tròn sổ sinh tử: “Các nhà ngươi mù à? Bé trai hay bé gái cũng không phân biệt được? Nếu vậy thì mắt giữ lại dùng để làm cái gì?”
“Lời vừa dứt, quỷ sai đó liền tự mình móc mắt ra, mà trông hắn ta còn rất vui vẻ.”
Nghe đến đây, tôi không nén được ngắt lời: “Tự móc mắt, còn rất vui vẻ? Điều này thì có gì mà vui?”
Ôn Như Ca chậm rãi nói: “Bắt nhầm người, ở âm gian là tội chết, mà ‘Thất Gia’ chỉ phạt móc mắt, chứ không làm chúng hồn bay phách lạc, đối với chúng mà nói, đó chính là việc tốt.”
“Ồ.”
Ôn Như Ca lại kể tiếp: “Tiếp đó, người đó cúi người xuống hỏi tôi: Tiểu muội muội, muội còn muốn sống hay không?”
“Tôi đương nhiên nói muốn rồi!”
“Nhưng người đó nói: Nhưng trên đời này không phải tất cả những gì mình muốn đều dễ dàng đạt được. Muội bị người dùng mạng đổi mạng, e là cái xác đó đã chết hẳn rồi, nếu muốn hoàn dương thì cũng khó.”
“Tôi sợ hãi hoang mang, liên tiếp hỏi nên làm thế nào?”
“Người đó nghĩ một lát rồi nói: Đưa muội về cũng không phải là không thể. Nếu như thể xác đã bị chết hoàn toàn, muội còn hoàn dương thì trên nhân thế cũng không coi là người sống nữa.”
“Tôi hỏi ngài ấy, vậy coi là gì?”
“Ngài ấy yên lặng nhìn tôi hồi lâu, mới mở miệng nói ra mấy từ…”