Chương 117: Mua Một Tặng Một, Tặng Thêm Một Bí Mật Cho Cô
“Người dở sống dở chết.”
“Vị Thất Gia đó hỏi tôi, nếu đưa tôi trở về, từ nay về sau tôi sẽ biến thành người nửa sống nửa chết, vậy có đồng ý không?”
“Tôi lúc đó còn nhỏ, làm sao hiểu nhiều đến thế? Cho nên, tôi chẳng nghĩ ngợi gì liền đồng ý. Thế là người đó lấy sổ sinh tử ra, xóa đi cái tên của tôi trong sổ sinh tử.”
Nói đến đây, Ôn Như Ca cười lạnh: “La Hy, cô cho rằng tôi là người đã chết trên sổ sinh tử, cho nên Hắc Bạch Vô Thường không thể bắt hồn tôi đi lần hai? Cô nhầm rồi, tôi vốn dĩ không có tên trên sổ sinh tử!!”
Lời này làm tôi vô cùng kinh ngạc!
Sổ sinh tử!
Là người phàm trần, cho dù không hiểu hết được việc của âm gian, tôi cũng biết đến sổ sinh tử là cái thứ gì!
Sổ sinh tử ghi chép sinh tử vạn vật, dưới âm tào địa phủ, cho dù là địa vị cao hay thấp, đều sẽ chấp hành theo sổ sinh tử, có thể nói, sổ sinh tử chính là luật của âm gian!
Nhưng người đó lại dễ dàng xóa đi tên của một người trên cuốn sổ ấy, thì chứng tỏ địa vị của người đó phải rất cao.
Ôn Như Ca cười khổ sở: “Kẻ đần độn, nhưng nào đâu vui vẻ như cô nghĩ. Tôi mãi mãi không thể chết, cơ thể tôi vẫn sẽ có bệnh tật, nhưng sẽ không bệnh đến chết; Cơ thể tôi có thể bị thương, nhưng tôi cũng không thể chết được.”
Nói đến đây, cô ta nhìn vào cánh tay của mình, nước mắt lại trào lên khóe mắt.
Tôi nghĩ, việc mất đi tay phải đối với Ôn Như Ca mà nói, cũng là một việc vô cùng đau khổ, cho dù đã sử dụng tay của cương thi. Trông có vẻ như là một việc gì đó rất ngầu, nhưng, chẳng bằng của mình!
Ôn Như Ca nói bằng biểu cảm vô hồn: “Đến ngay cả bị dính thi độc… Tôi cũng không biến thành cương thi, nhưng tôi vẫn cứ mang cái độc đó trong người, từ nay về sau với cuộc sống vô hạn của mình, tôi sẽ luôn bị giày vò bởi thi độc!”
Tôi ngây ra.
Dù sao đi nữa, Ôn Như Ca cũng rất đáng thương.
Mang xác người phàm trần, có thể sống một cuộc đời vô hạn, cho dù bị thương cũng không thể chết, nhưng cũng không thể khỏi hoàn toàn. Nếu như biến thành người nửa sống nửa chết như cô ta, vậy phải bảo vệ thật tốt thể xác của mình, nếu không sẽ bị đau đớn thể xác suốt đời!
Chỉ điều này, tôi đã không thể làm nổi rồi.
Bởi vì tôi dường như đều ngã lên ngã xuống, khổ sở vô cùng.
Suýt bị “cửa” ăn mất, sinh con trong nhà vệ sinh, đi bộ vượt núi, rơi vào hồ máu, ngắn ngủi có mấy ngày, mà tôi đã gặp biết bao nhiêu việc, giờ vẫn còn chưa mất tay hay chân thì đã là may mắn vạn phần rồi.
Bây giờ không, không phải sau này sẽ không.
Cứ dựa vào cái tính cách của tôi, thiếu đi cánh tay hay cái chân thì cũng là việc sớm muộn. Tôi không thể may mắn được như Ôn Như Ca, thiếu cánh tay còn vừa hay có tay cương thi thay thế vào.
Ôn Như Ca cười, nói với tôi: “La Hy, tôi không biết một năm qua cô trải qua những gì, nhưng nếu như không cần thiết phải trở thành người nửa sống nửa chết, thì không nên đi theo con đường này! Biến mình trở thành người mình ghét nhất, hận nhất, chẳng lẽ đó không phải điều đau khổ nhất hay sao? Sống trong vòng luân hồi, ít ra là kiếp này không tốt, cô còn kiếp sau để đổi một hình hài khác, lại sống một cuộc đời khác!”
Tôi mơ hồ nói: “Nếu như vậy, tôi cũng không bao giờ thoát khỏi sự kiểm soát của người đó!”
“Ai?”
“Diêm Vương.”
Ôn Như Ca thắc mắc: “Cô có sự bảo vệ của Âm Quân, e rằng đến Diêm Vương cũng chẳng thể động vào?”
Tôi đau khổ rằng: “Âm Quân yêu kính ngài ấy như cha, sao lại vì tôi mà cãi lệnh phụ thân?”
“Diêm Vương không thích cô?”
Tôi lắc đầu.
“Vậy thì cô thật thê thảm.” Ôn Như Ca cũng không biết làm gì nữa chỉ thở dài, cô ta quay người nhìn cô cà lăm và đứa trẻ: “Nhưng, cô đã sinh một đứa trẻ cho Âm Quân, cho dù Diêm Đế có thích hay không, nhưng vì đứa trẻ, thì sẽ có một ngày sẽ chấp nhận cô chứ.”
Tôi thấy là… không thể.
“Tôi mua một tặng một, lại tiết lộ với cô một chuyện vậy.” Ôn Như Ca đột nhiên nói.
Đột nhiên nhận được quà tặng kèm, làm tôi không khỏi hoài nghi mục đích thật sự của cô ta!
Tôi đề cao cảnh giác, hỏi: “Cô muốn nói cái gì?”
Ôn Như Ca nói: “Vẫn là việc của Thất Gia. Cô có biết, tại sao tôi - một cô thôn nữ ở nơi thâm sơn cùng cốc này, lại có thể mời được hẳn Âm Quân với thân phận tôn quý đến, kết hôn ước sinh tử?”
Tôi nói: “Không phải là cô lén học những thuật pháp của lão yêu bà à?”
Ôn Như Ca cười ha ha: “Nếu bà ta biết thuật đó, sao không giữ lấy mà dùng?”
Tôi nói: “Có thể bởi pháp thuật này nguy hiểm, phải trả giá đắt, cho nên bà ta không dùng cho mình.”
Ôn Như Ca nói: “Vậy cô nhìn tôi, tôi mời được Âm Quân lên thì tôi phải trả giá gì?”
“Ồ, không có…”
Người bị hiến tế là tôi, cô ta đương nhiên không mất cái gì!
Ôn Như Ca hỏi: “Cô nhớ lúc đó tôi có đưa cô ăn một miếng thịt chứ?”
“Nhớ…”
Nhớ lại hôm đó, trong lòng tôi không ngừng cảm thấy buồn nôn, nhưng không sao, tôi an ủi mình: đó là miếng thịt nho nhỏ của người chết mà thôi, một miếng thịt nhỏ mà thôi, hơn nữa, lại là thịt của Âm Thao. Chỉ cần là Âm Thao thì không cần Ôn Như Ca nhét vào mồm, tôi cũng tự mình gặm xuống một mẩu! Hừ!
Ôn Như Ca nói: “Đó là miếng thịt của Âm Quân, chỉ cần cô ăn nó thì ngài ấy mãi mãi sẽ là người của cô. Nhưng cô đã bao giờ nghi ngờ, tại sao tôi chỉ là một cô thôn nữ bình thường, lại có thể lấy được miếng thịt đó?”
Tôi cũng giật thót, đột nhiên phát hiện ra sự việc cũng không đơn giản như thế: “Là Thất Gia đưa cho cô?”
“Đúng thế.” Ôn Như Ca gật đầu nói: “Ngài ấy đưa tôi đến Quỷ Môn Quan, khi xung quanh không có người thì nói với tôi: “Tiểu nha đầu, ta cứu ngươi một mạng, có phải ngươi sẽ phải giúp ta một việc?”
“Lúc đó tôi rất cảm kích, cho nên không nghĩ gì liền đồng ý. Thế là ngài ấy đưa ra một miếng thịt nhỏ, lúc đó tôi không biết là thứ gì, ngài ấy đưa cho tôi, bảo tôi ăn nó, nhưng lại thay đổi chủ ý, thu tay lại hỏi tôi: “Nhóc này, ngươi còn là đồng trinh chứ?”
“Tôi không biết đồng trinh là gì thì ngài ấy giải thích, là đã làm việc đó với đàn ông thì không được coi là đồng trinh nữa. Tôi từ nhỏ đã bị nhà họ Từ mua về làm vợ nuôi từ bé, đã không còn là đồng trinh từ lâu rồi.”
“Thế là sau khi Thất Gia biết, cảm thấy tiếc nuối, nói: ‘Vốn dĩ thấy ngươi cũng lanh lẹ, vừa hay có thể giúp đỡ tên ngốc Tiểu Thập Nhị, nhưng ngươi đã không phải đồng trinh, bản quân làm gì cũng không thể để cho Tiểu Thập Nhị thiệt thòi!’ Ngài ấy bảo tôi mang miếng thịt của Âm Quân về nhân gian, tìm một đồng trinh nữ làm vợ của Âm Quân. Sau đó thì có việc đó xảy ra.”
Tôi nghe như trời quang mà đùng đùng sấm sét vậy: “Cái người tên Thất Gia gọi Âm Quân là gì? Tiểu Thập Nhị?”
Ôn Như Ca gật đầu: “Cô biết cái người tên Thất Gia đó là ai?”