Chương 130: Trận Chiến Ác Liệt
Mối khâu bị đứt!
Cánh tay của lão cương thi bay ra ngoài!
Còn suýt bay vào mặt Ôn Như Ca.
Cô ta khựng lại, ngẩng đầu nhìn tôi, người từ trước đến nay vẫn vênh váo tự đắc như cô ta bỗng không tiếc lời khen cho tôi: “Ồ, được đấy! Lại có thể đánh gãy được tay của cương thi!”
Tôi nói: “May mắn thôi.”
Nếu chỉ dựa vào đạo hạnh của tôi thì không thể đơn giản mà dùng cây roi này làm đứt phăng cánh tay của lão cương thi được.
Tiếp đó, tôi quất tiếp roi thứ hai đứt đầu lão cương thi!
Tôi nghĩ, lần này chắc chắn lão ta sẽ ngoan ngoãn ngã xuống rồi chứ?
Nhưng cơ thể lão cương thi vẫn dựng đứng ở đó.
Mà phần tay trái và phần đầu lăn lông lốc dưới đất lại bay lên.
Tôi khổ não.
Ôn Như Ca biến sắc, mắng tôi xối xả: “La Hy, kẻ ngốc kia! Vốn dĩ chỉ có một kẻ địch, giờ thì hay rồi có đến tận ba?”
“Cũng làm gì đến ba, cái thân kia không còn…” Tôi còn chưa nói hết, trên thân mọc lên một cái đầu trong suốt.
Nhìn bộ mặt đó tôi thấy không quen, là một người đàn ông tầm ba mươi tuổi, có lẽ là một trong những oan hồn dưới hồ máu kia.
Lão cương thi cũng mọc thêm hai cánh tay khác nữa.
Vừa nãy là một cái xác cương thi không đầu, không tay, thì giờ vui rồi, lão ta lại mọc thêm đầu và tay ra.
Cái đầu của lão giờ thêm thân hình một oan hồn nam.
Cũng may là lão mọc ra những phần của đàn ông, không thì tôi lại tưởng lão có chung sở thích nửa nạc nửa mỡ như con trai lão trước đây…
Bàn tay của cương thi lúc này lại hiện ra một oan hồn nữ, chỉ là cảm giác cô ta gắn theo cánh tay của lão cương thi thì trông cũng không đến nỗi kinh khủng lắm.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Ôn Như Ca tái mặt!
“Má nó! Cô còn để lão ta biến ra thêm mấy người, thì bà đây không chơi tiếp nữa!” Ôn Như Ca nói!
Tôi thoáng liếc thấy huyết trận đã hoàn thành quá nửa, kéo dài khoảng mười phút có lẽ sẽ hoàn thành, thế là tôi xấu hổ khẽ ho mấy tiếng, nói: “Được được, tôi kiềm chế chút.”
Cô ta lúc này mới bỏ qua ý niệm đào tẩu một mình, nguýt tôi một cái, tiếp tục công việc.
Lão cương thi hận nhất là Ôn Như Ca, chứ không phải là tôi, cho nên ba người đó nhằm vào hướng Ôn Như Ca đang đứng mà nhảy tới, đều muốn lấy mạng của cô ta.
Tôi đứng chắn trước mặt chúng, quất roi xuống đuổi, nhưng giờ chúng nhanh hơn gió, khi chiếc roi quất xuống thì chúng đã ẩn mình lại, tôi chỉ quật được vào không khí, rồi chúng lại hiện ra cười khiêu khích. Lão cương thi thì chậm như rùa, cũng chẳng thèm tránh đi, tôi quất xuống người lão ta, nhiều nhất cũng chỉ làm lão ta lùi hai bước.
Tôi không thể đẩy lùi được hai con quỷ kia!
Chúng vượt qua tôi, tóm lấy Ôn Như Ca, cái đầu cương thi kia chẳng nghĩ gì nhiều, cứ thế tóm lấy cô ta mà cắn!
Ma nữ cũng học theo cái đầu đó, cắn một miếng vào Ôn Như Ca.
Nếu như người bình thường, khi bị Cương Thi cắn, chắc chắn độc tố phát tác nhanh rồi chết, nhưng Ôn Như Ca là thể xác không bao giờ chết, cũng không sợ biến thành cương thi, nhưng lần bị cắn này đã làm phát tác thi độc, khuôn mặt trắng bệch lúc trước đã trở nên đen sì, cô ta tức giận hét lên: “La Hy!”
Tôi xấu hổ chỉ biết cười trừ, vốn dĩ định đánh một roi qua, nhưng lại nghĩ, giờ hai con quỷ kia đang bám lấy Ôn Như Ca, nếu dùng roi, thì sẽ đánh vào người Ôn Như Ca, cho nên không thể dùng roi được, chỉ đành làm phép khống chế quỷ với chúng.
May mà hai con quỷ này cũng không ghê gớm lắm, tôi làm phép mấy lần thì đã làm chúng buông ra.
Hai con quỷ này bị đánh bật ra, Ôn Như Ca tức giận lườm tôi, lúc này huyết trận đã hoàn thành được chín mươi phần trăm, tôi thấy trận pháp đã sắp hoàn thành, giờ phải tìm cách để dẫn dụ lão cương thi vào trận pháp. Lão ta đã phân thành ba phần, phần nào cũng oán khí ngút trời, cho nên không thể thả một phần nào thoát.
Nhưng bây giờ vẫn phải giúp Ôn Như Ca ngăn chặn trước sự tấn công của chúng!
Hai con quỷ bị đánh bật ra lúc trước, giờ lại xoay người một cái biến thành hai mẹ con Từ Dương, cười hì hì xông vào tôi, thần thái cũng giống lão yêu bà và Từ Dương đến bảy tám phần, nếu mà tôi không tự mắt chứng kiến lão yêu bà và Từ Dương đã tan thành bụi khói, thì chắc chắn cũng bị qua mặt.
Chúng không liên quan gì đến lão yêu bà và Từ Dương, nhưng lại biến thành hai người đó, có thể thấy hình dáng của chúng như thế nào, cũng bị lão cương thi tác động lên.
Chiếc roi da này có tác dụng với ma quỷ.
Nhưng phải nhanh tay hơn!
Tôi phải nhanh tay hơn lũ ma quỷ thì mới có thể đánh trúng được!
Vậy trước tiên, cần quan sát hành động của chúng…
Tôi cố gắng phân biệt bên nào là phần đầu bên nào phần cánh tay của lão cương thi, lũ quỷ thoắt ẩn thoắt hiện, nhưng ít ra oan hồn của chúng không phải là thực thể, nhưng những phần kia thì lại là thực thể, cho dù chúng có thoắt ẩn thoắt hiện, thì tôi vẫn xác định được phạm vi chúng xuất hiện!
Cuối cùng, tôi cũng tìm được cơ hội!
Một roi quất xuống, tôi đánh trúng con quỷ nam, trong nháy mắt, nó đã tiêu tan hồn phách!
Vừa thấy con quỷ nam biến thành bụi khói, con quỷ nữ biến thành lão yêu bà kia thất kinh quay đầu chạy trốn.
Ôn Như Ca ngạc nhiên nói: “Thật không ngờ, cô cũng ghê gớm phết đấy?”
Chẳng lẽ cô ta nghĩ tôi không giết quỷ hay sao?
Tôi đắc ý cười, vừa muốn đấu khẩu với cô ta, thì nghe Ôn Như Ca nói: “Huyết trận đã thành, cô tìm cách dẫn chúng vào đi, một đứa cũng không để thoát!”
Xong rồi?
Tôi ngạc nhiên quay đầu lại nhìn, quả nhiên thấy phù trận dưới chân cô ta đã thành hình, mà mặt Ôn Như Ca bây giờ đã trắng bệch đến đỉnh điểm, nếu không phải do cô ta không thể chết, chắc chắn đã ngã ra đất từ lâu rồi.
Tôi nhìn cô ta bây giờ máu không còn một giọt, e rằng chỉ còn một hơi cuối cùng để giữ trận pháp, thế là tôi cố gắng hết sức đuổi theo con ma nữ, chạy qua cái đầu của lão cương thi, tôi tranh thủ đá một cái.
Vốn dĩ tôi muốn tranh thủ đá nó vào trong trận pháp kia, nhưng không ngờ, chiếc đầu đó còn nhanh hơn tôi, há miệng tạp ngay vào bàn chân tôi!
“Á!” Tôi hét lên đau đớn!
Ôn Như Ca ngay lập tức vồ đến, ấn chặt đầu lão cương thi, dùng tay thi triển pháp thuật, điểm vào giữa trán cương thi, lúc này chiếc đầu đó mới nhắm hai mắt lại, cũng không động đậy gì nữa.
Cô ta ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe sáng, muốn nói mà lại thôi.
Tôi hiểu cô ta muốn nói gì.
Nhưng cô ta lại nói thứ khác: “Đuổi theo cái tay kia, không được bỏ sót một phần nào!”
“Ừ!” Tôi cũng không còn quan tâm gì nhiều nữa, nhấc người chạy theo.
Con nữ quỷ mang theo cánh tay của lão cương thi, nên không thể xuyên tường, thuật ẩn thân cũng không thể thi triển, nên đuổi theo nó cũng không đến nỗi khó, không lâu sau tôi đã đuổi kịp. Tôi cầm bùa trấn lại những đường nó có thể chạy, sau đó dùng roi quất xuống lưng nó, đánh cho nó hồn bay phách tán rồi nhặt lại cái tay cương thi. Lúc này tôi đã đề phòng hơn, để tránh cánh tay đó bay lên bóp cổ tôi, tôi đã thi triển pháp thuật mà Ôn Như Ca đã làm lúc trước để trấn áp nó, quả nhiên là đã phong ấn được cánh tay này!