Chương 133: Bé Củ Cải
Tôi miễn cưỡng cười, biết đứa trẻ này không thể tiếp tục gửi nuôi ở nhà người khác.
Tôi cẩn thận hỏi: “Đứa trẻ, đêm qua không... không làm sao chứ?”
Người vợ nói: “Thì khóc cả buổi! Chúng tôi chẳng được nhắm mắt ngủ lấy một phút! Đứa trẻ này của cô, phổi quá to, sau này có khi nó là quán quân bơi lội cấp thế giới đó?!”
“Chỉ khóc thôi à?”
“Nếu không thì sao?” Người vợ không khách sáo nói: “Mẹ đẻ thì không cần nó, nó không khóc, thì còn biết làm gì? Còn nữa, nó chỉ khóc, tới bây giờ vẫn chưa ăn chút nào!”
Tôi không nói gì nữa.
Trông hai người này không giống nói dối, nếu như đứa trẻ này có gì bất thường thì hôm nay chắc họ cũng không dám ngồi đây mà dỗ nó.
Nói vậy, đứa trẻ tối qua không hề bị biến thành quỷ?
Đây là ngày thứ hai rồi.
Hai đêm nó không hề biến thành quỷ.
Âm Thao đã đến và làm gì đứa nhỏ? Chẳng lẽ sau này nó sẽ không biến thành quỷ cũng sẽ không ăn thịt quỷ nữa?
Nếu như vậy thì hắn cũng đã có chút trách nhiệm làm một người cha rồi.
Tôi thở dài, nói lời cảm ơn hai vợ chồng họ.
Lúc sắp đi, chủ tiệm như nhớ ra gì đó, nói với tôi: “Đúng rồi, cô gái, nhà cái cậu Từ Dương đó...”
Tôi biết anh ta muốn hỏi gì, mỉm cười nói: “Đã ổn thỏa rồi. Trong căn nhà đó có một con cương thi, con cương thi đó đã giết không biết bao nhiều người, cho nên tôi chỉ còn cách phong ấn nó, sau này nó sẽ không thể thu hút người nào đến đó dâng cái mạng cho nó nữa, cũng không thể xuống núi mà hại người. Nhưng cũng mong anh hãy bắn chút thông tin ra ngoài cảnh báo mọi người không nên tùy tiện mà bước vào đó, nếu làm hỏng phong ấn thì thật khó nói sẽ xảy ra điều gì.”
Chủ tiệm gạo có vẻ hơi thất vọng.
Tôi cũng không muốn nói gì nữa, gật gật đầu với anh ta, quay người đi ra ngoài.
*
Rời tiệm gạo, tôi lại tiếp tục lên núi.
Lên núi không phải là trở lại nhà Từ Dương, mà là để tránh xa nơi đông người. Tuy nơi đây xa xôi hẻo lánh, không có kết nối với thế giới bên ngoài, nhưng tôi không thể quá lộ liễu.
Lên đến núi, tôi cho đứa trẻ bú sữa.
Đây chỉ là một việc bình thường.
Bởi vì đứa trẻ trước đây phải có nửa phần là máu mới chịu uống mà bây giờ nó lại biểu hiện như những đứa trẻ bình thường khác, bình thường đến mức tôi hoài nghi nó có phải là đứa trẻ bình thường như bao đứa trẻ khác, nếu không phải vì sự thân thiết của nó với tôi, thì tôi đã nghi là đứa trẻ này bị đánh tráo.
Tôi cẩn thận cho nó bú sữa, vừa cho vào miệng nó, nó đã bú luôn.
Xem ra, nó có thể chấp nhận!
Nó thật sự bình thường rồi?
Rốt cuộc Âm Thao đã chấp nhận đứa trẻ? Nếu không, hắn sẽ không lén biến nó thành người bình thường.
Chỉ là thân phận của hắn và chúng tôi cách biệt nên không thể tiếp tục với nhau...
Tôi thở dài, thời gian là liều thuốc tốt nhất, lúc đó cho dù có phẫn nộ như thế nào, thì bây giờ bình tĩnh lại, cũng bắt đầu có thể hiểu cho đối phương rồi.
Sau khi cho bú xong, tôi nhìn đứa trẻ trên tay, nói: “Con à, mẹ còn chưa đặt tên cho con, con nói, nên đặt tên gì cho con đây?”
“Họ Âm thì không thể rồi, con sẽ theo họ của mẹ.”
“Họ La cũng tốt chán, cái họ Âm đó thì có gì mà hay?”
“Con xem, họ Âm, âm độc, ác độc... đều là mấy cái từ không tốt gì cả! Còn chẳng bằng mang họ La.”
“Cho nên...”
“Gọi là Củ Cải*.”
* Củ cải âm hán việt là La Bặc, một cách chơi chữ của người Trung Quốc.
Tôi thừa nhận mình đặt tên không hay, nhưng đứa trẻ chẳng có ý kiến gì, tôi cũng coi như nó đã đồng ý. Nếu nó không thích, đợi nó lớn lên biết chữ thì tự mình đặt một cái tên khác, làm mẹ nó, tôi cũng không suy nghĩ gì đâu.
Sau khi đặt tên, tinh thần của tôi không còn tiếp tục căng lên được nữa, tôi nằm dưới gốc cây, mơ hồ ngủ một giấc.
Dần dần, mặt trời lặn xuống.
Trông giấc mộng, tôi cảm thấy cơ thể mình dường như có cái gì đó đang đè lên, rất nhanh, ý thức của tôi đã gọi tôi dậy, tôi mở mắt thấy cô cà lăm đang ngồi đè lên tôi, tóc dài bay trong gió, đôi mắt đỏ ngầu, đang giận dữ tóm lấy tôi!
Đúng rồi!
Oán khí của cô ta còn chưa tiêu tan!
Tôi nhấc tay trái lên, dùng hết sức, đánh lên người cô cà lăm làm cô ta bắn ra ngoài!
Còn may, máu của lão Củ Cải trên bàn tay tôi đã hết, ấn Diêm Đế lại có thể dùng được rồi, không thì tôi cũng chẳng biết làm thế nào.
Tôi vội nhìn xuống đứa bé, thấy nó vẫn nằm ngủ ngoan ngoãn, thế mới cảm thấy yên tâm.
Tôi nhìn sang cô cà lăm, cô ta bây giờ đang điên cuồng, cho dù có bị dấu ấn Diêm Vương khống chế, cũng muốn xông lên bất kỳ lúc nào.
Tôi thở dài, gỡ chiếc dây chuyền trên cổ xuống.
Đúng.
Là chiếc dây chuyền.
Tuy nói tên Âm Thiện kia là kẻ khốn nạn, nhưng ít ra tôi cũng học được chút gì đó từ hắn ta, ví dụ, điều trị bệnh điên của ma quỷ.
Cô cà lăm rất nhanh chuyển sự chú ý từ ấn Diêm Vương sang chiếc dây chuyền, tôi lắc dây chuyền qua lại, cô ta dần bị thôi miên.
“Quên sự việc hồ máu nhà họ Từ, tôi đếm một hai ba, cô sẽ quay trở lại như ba hôm trước.”
“Một.”
“Hai.”
“Ba.”
Sắc mặt cô cà lăm thay đổi, sự điên cuồng trong con mắt của cô ta giảm dần, từ một con quỷ oán khí ngút trời, trở về dáng vẻ bình thường như mọi ngày.
Cô ta mơ hồ nhìn tôi, tôi cười với cô ta, sau đó nhẹ nhàng đeo chiếc vòng cổ lên.
Cô cà lăm dường như hiểu ra gì đó: “Vòng... vòng cổ... tôi... tôi sao thế? Tôi... không phải đang... trên xe hay sao?”
Ba hôm trước cũng là ngày tôi và cô ta đang trên đường đến Từ Gia Trại.
Cô cà lăm ở trong bệnh viện tâm thần cùng tôi một thời gian, tôi học được cái gì thì cô ta là người rõ nhất, cho nên cô ta nhìn thấy chiếc vòng cổ và nơi hẻo lánh này thì đã hiểu ra vấn đề.
Tôi nói luôn với cô ta: “Chúng ta đang ở Từ Gia Trại, cũng tìm thấy người cần tìm, sự việc thì đã giải quyết xong, chúng ta cũng chuẩn bị rời khỏi đây thôi.”
Cô cà lăm: “Vậy, vậy tôi... thì?”
Tôi nói: “Cô bị rơi vào hồ máu ngập trong oán khí của oan hồn, bị chúng vấy bẩn, biến thành oan hồn.”
“Oan... oan hồn!” Cô cà lăm sợ hãi hít vào một hơi, hai bàn tay ôm lấy ngực, bị bản thân dọa sợ khiếp vía: “Tôi... tôi sao có thể... biến... thành oan... oan hồn? Tôi... không đâu...”
Tôi cười khổ: “Con người là động vật có lý trí và tình cảm, rất nhiều khi, tình cảm bị tác động, nhưng không phải không có cảm xúc riêng. Mà sau khi chết biến thành ma quỷ thì có cả tính người và tính quỷ, khi cô mất kiểm soát thì là tính quỷ trỗi dậy. Cô cà lăm, trong lòng cô có oán hận, tôi đã thấy rồi.”
Cô cà lăm căng thẳng nói: “Không... Tôi không có...”
Tôi nói: “Oán hận là một mầm mống chỉ cần gieo xuống, nếu không nhổ nó đi, một ngày nào đó, cô vẫn sẽ biến thành như thế. Tôi bây giờ chỉ đơn giản là giúp cô thôi miên, làm cho cô trở lại thời điểm nhận thức ba ngày trước, nhưng chỉ là tạm thời thôi, cô sẽ nhanh chóng nhớ ra ba ngày nay đã xảy ra những việc gì.”