Kết Hôn Âm Dương

Chương 149: Lại Đón Xe Chở Hồn

Chương 149: Lại Đón Xe Chở Hồn

Lời vừa dứt thì chiếc lưỡi tan thành khói bụi biến mất.
Tôi bị cảnh tượng kinh khủng trước mắt làm cho ngây ngốc, một lúc lâu sau mới hoàn hồn.
Ma quỷ là một kiểu duy tâm.
Chúng tồn tại bởi chấp niệm, hành động như thế nào cũng từ các chấp niệm đó mà ra, tôi mà là con ma nữ kia, sau khi hồn thể chịu đựng sự đau đớn đến tột cùng như vậy, thì chắc đã không chịu đựng nổi rồi tan thành mây khói từ lâu rồi, chứ không thể kiên trì đến tận bây giờ.
Cô ta có thể đến tận đây, chắc chắn trong lòng có một ý chí mãnh liệt mới có thể làm được!
Tôi thở dài, nói với miếng thịt cuối cùng còn giữ lại được: “Cô yên tâm, Sầm Cửu Nguyên chăm sóc tôi lâu như vậy, tôi nhất định sẽ tìm cách để cứu anh ta trở về.”
Tôi nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường.
Thuật vấn linh sử dụng lúc mười hai giờ đêm, bây giờ còn chưa tới một giờ đêm, đêm nay còn dài.
Tôi đặt miếng thịt quỷ kia trong bình hoa, phong ấn lại, rồi vào nhà tắm thay quần áo.
Dù sao cũng sắp đi gặp một nhân vật có máu mặt, bê tha bệ rạc quá thì làm sao mà được?
Đây cũng là lần đầu tiên sau bao nhiêu thời gian tôi mới chải tóc trang điểm cẩn thận.
Chải đầu xong, tôi nhìn mình trong gương, suýt nữa thì không nhận ra chính mình.
Lần cuối cùng tôi trang điểm là khi nào?
Là lúc còn đang yêu Từ Dương?
Đó là hai năm về trước rồi.
Không ngờ thời gian trôi qua nhanh quá, chớp mắt tôi đã từ một cô gái thành một bà mẹ, ngay cả thần thái cũng thay đổi rất nhiều.
Tôi nhìn bản thân mình một lúc, sau đó mới đi ra.
Lần này là một chuyến đi vô cùng nguy hiểm, tôi không biết mình còn có thể quay trở về hay không, thế nên tôi phải sắp xếp cho tương lai của đứa trẻ.
Tôi cẩn thận bọc kín cho con, tránh để nó bị nhiễm lạnh, lúc này mới đi ra ngoài, đặt nó ở trước cửa nhà hàng xóm, thư để lại cũng nhét vào bên trong. Sắp xếp tất cả cẩn thận, lúc này tôi mới lùi dần về phía cầu thang, nhưng không ngờ vừa lùi được mấy bước thì đứa trẻ đột nhiên khóc lớn.
Trong lòng tôi như có con sóng đang cuộn trào!
Đứa trẻ này từ khi sinh ra đã biết cảm nhận, nó biết là tôi sẽ phải rời xa nó, cho nên đã tỉnh dậy, khóc đến xé ruột xé gan người làm mẹ như tôi!
“Xin lỗi con, nếu như mẹ có thể sống mà quay trở về, mẹ nhất định sẽ tới tìm con!” Tôi lầm bầm trong miệng, không dám đối mặt với sự thực là mình đang bỏ rơi con, tôi vội vội vàng vàng trốn vào trong thang máy.
Khi cửa thang máy dần đóng, tôi nhìn thấy cửa nhà hàng xóm mở ra...
Họ chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho đứa bé, tuy rằng trong nửa năm nay tôi rất ít khi lộ mặt ra gặp hàng xóm, nhưng phần nào cũng hiểu một chút về họ. Họ rất tốt bụng, nhà họ nuôi mấy con mèo, trong đó có một con mèo đen luôn ngồi ở ban công, nhìn về phía nhà tôi, đôi mắt màu vàng của nó luôn làm tôi có cảm giác nó có chút linh tính.
*
Tôi đi đến ngã tư.
Người ta nói ngã tư chính là nơi giao nhau giữa hai giới âm dương, cho nên khi đến lễ thanh minh, người ta hay bày một ban thờ nho nhỏ để cúng bái người chết ở ven đường.
Tôi nhìn đồng hồ đeo tay, giờ đã là hai giờ, thời gian còn rất nhiều.
Tôi lôi chiếc bình hoa ra, hít một hơi thật sâu, rồi cố gắng đẩy linh hồn tôi ra khỏi xác!
Tôi cũng không còn lựa chọn nào khác.
Bởi vì tôi đã suy nghĩ rất kĩ, làm như thế nào mới thu hút sự chú ý của Mạnh Trần đến!
Hắn ta đã thi triển pháp thuật lên người con quỷ của Sầm Cửu Nguyên thì chắc chắn vẫn có chút liên hệ nào đó với nó, đó cũng chính là lý do vì sao tôi cố giữ một mảnh thịt của con quỷ kia. Tôi muốn dùng nó làm mồi nhử, như vậy mới có thể dụ Mạnh Trần ra!
Đương nhiên, cũng không thể nào dùng một phép thuật đơn giản để gọi Mạnh Trần ra, nếu không thì kết cục của tôi sẽ giống con quỷ kia.
Cho nên tôi quyết định dùng khả năng nấu ăn mình đã lén học ở bệnh viện tâm thần để bái kiến vị “sư phụ” chưa gặp mặt đó.
Nhưng, đó là công thức của âm gian, cho nên dùng lửa dương là không thể nướng thịt quỷ được. Thịt quỷ thuộc âm, người thuộc dương, âm dương tương khắc, nếu dùng lửa dương mà nướng thịt quỷ thì chỉ một chút cũng làm cho miếng thịt quỷ này tiêu tan mất, đừng nói đến sẽ có món ngon mà ăn.
Khi cô cà lăm còn ở đây, cô ta còn có thể cho tôi chút lửa ma trơi, như vậy tôi mới thuận lợi mà chế biến đồ ăn.
Nhưng bây giờ cô ta không ở đây, tôi chỉ biết dựa vào chính mình.
Tôi đẩy linh hồn của mình ra khỏi cơ thể, như vậy thì sinh hồn cũng có thể miễn cưỡng mang thuộc tính âm, có thể dễ dàng chế biến món thịt nướng rồi.
Tôi giấu thân xác của mình đằng sau cột điện, lúc này mới bắt đầu nướng thịt, sau khi lên lửa thì bắt đầu quết tương và rắc bột hạt mùi...
Lúc tôi vừa nướng thịt xong thì bị một ánh sáng xanh leo lét chiếu lên người, một chiếc xe chầm chậm chạy đến bên cạnh tôi.
“Bimmmmm!”
Còi xe vang lên!
Đến rồi!
Tôi sốc lại tinh thần.
Nhưng tôi biết, phải thận trọng với việc đánh bạn cùng lũ ma quỷ, nếu bây giờ tôi ngẩng đầu lên thì đã thua chúng rồi. Muốn bắt được quỷ dữ thì phải là: Đợi chúng tìm đến tận cửa!
Thế là tôi vẫn điềm tĩnh nướng thịt.
Qua năm phút, đằng sau tôi vang lên tiếng bước chân.
Tiếng bước chân nặng nề.
Những con quỷ có oán khí càng cao, bởi phải gánh trên vai sự thù hận rất nặng nên bước chân cũng càng nặng hơn.
Nhưng tiếng bước chân đó tuy nặng nề, nhưng tôi không hề cảm thấy một tia oán khí nào phát ra!
Kẻ đó có đúng là oán quỷ hay không?
“Thịt nướng... bao tiền một xiên?”
Một giọng nói quen thuộc làm tôi nổi hết da gà da vịt!
Nếu như, đằng sau là một giọng nói gian ác thâm độc thì tôi cũng chẳng thấy ngạc nhiên, vì đó là trong dự liệu của mình.
Nhưng giọng nói này lại chính là giọng nói của Sầm Cửu Nguyên - người đã mất tích ba ngày nay!
Cái người vừa đến đó là Sầm Cửu Nguyên.
Nhưng chúng tôi ở cùng nhau tối ngày, sao anh ta có thể không nhận ra bóng dáng của tôi?
Chỉ có một lời giải!
Anh ta đã bị khống chế!
Nhưng, tôi rất nhanh an ủi mình: Bị khống chế, còn hơn là mất đi tính mạng chứ hả?
Thế là tôi cố gắng bình tĩnh trở lại, đầu tiên, tôi phải tìm cách để thức tỉnh Sầm Cửu Nguyên, thêm một cánh tay giúp sức đối phó với Mạnh Trần cũng tốt hơn là chỉ một mình tôi đối phó đúng không?
Tôi dùng giọng nói hết sức bình thường nói: “Một tệ một miếng thịt.”
“Ta cần một trăm miếng.” Nói đoạn, một tờ tiền giấy từ đằng sau đưa tới trước mặt tôi, tôi cúi xuống nhìn, mượn chút ánh sáng của lửa thì phát hiện đó là một tờ một trăm tệ tiền âm phủ.
Sầm Cửu Nguyên là một con người, lại sử dụng tiền âm phủ, xem ra ý thức của anh ta đã bị mất rồi.
Tôi nhận tờ tiền, nói: “Anh muốn ăn tại đây hay gói mang về?”
“Gói mang về.”
“Được, xin anh đợi một chút.”
Tôi bắt đầu cầm dao để thái chỗ thịt đã nướng, giọng Sầm Cửu Nguyên không chút cảm xúc khen: “Kỹ thuật dùng dao tốt đấy.”
“Ừ.” Tôi lườm không khí, Sầm Cửu Nguyên ngày nào cũng ở nhà tôi, lần nào cũng là tôi xuống bếp nấu nướng, chẳng lẽ anh ta không biết tay nghề của tôi?
Sầm Cửu Nguyên hỏi: “Cô học ai làm những món này?”
Tôi thật thà trả lời: “Là tôi vô ý nhìn thấy những công thức này trên tường, trên đó ghi chép rất nhiều công thức nấu ăn, tôi rảnh chẳng có việc gì làm, cho nên đã học nó.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất