Chương 179: Chứng Tâm Thần Phân Liệt?
“Sao lại không nói chuyện nữa?” Lâm Nhuận Dư hỏi.
Tôi hỏi: “Viên Phi Phi đâu? Viên Phi Phi ở đâu rồi?”
Sắc mặt Lâm Nhuận Dư biến đổi.
Tôi lại thấy ngạc nhiên.
Bởi vì tôi nghĩ, Lâm Nhuận Dư trở về trạng thái bình thường thì hoàn toàn bị tẩy não thành một con rối không có lương tâm, không có tình cảm, nhưng bây giờ xem ra, lại không phải, Viên Phi Phi chính là một cái dằm trong lòng!
“Cô ấy còn trên cõi đời này không? Anh có đánh cô ấy hồn bay phách tán không? Lâm Nhuận Dư, anh yêu cô ấy, anh nói cho tôi nghe, Mạnh Trần có tha chết cho cô ấy không?” Tôi căng thẳng nhìn chằm chằm Lâm Nhuận Dư, cho dù là anh ta lựa chọn nói dối hay nói thật, tôi chắc chắn sẽ nhận ra.
Lâm Nhuận Dư thắc mắc nhìn tôi: “Đạo hữu, cô đến đây, thứ mà cô muốn hỏi, chắc không phải chỉ có nhiêu đó?”
Tôi nhói trong lòng: “Việc mà tôi muốn biết, từ khi tôi bước vào đây đã có đáp án rồi, cho nên sẽ không cần hỏi anh nữa.”
“Đáp án gì?”
Biểu cảm của tôi khẽ thay đổi, tôi lựa chọn không đáp.
Những người đàn ông như Lâm Nhuận Dư hay Mạnh Trần đều là người chưa hề có con, nhất định sẽ chẳng hiểu được tình cảm của tôi với đứa bé như thế nào và cái gì là sự kết nối của tình mẫu tử. Đứa bé của tôi không phải là đứa bé bình thường, sau khi nó sinh ra, thời gian tôi ở với nó càng dài thì cảm giác về sự hiện hữu của nó càng rõ ràng.
Nếu Củ Cải ở trong phòng khám này, khi tôi đến, chắc chắn tôi có thể cảm nhận được, nhưng bây giờ tôi lại không có, chứng tỏ nó không hề ở đây!
Nay Củ Cải đã giả chết để chạy trốn, tôi không biết Mạnh Trần có biết hay không, cho nên bây giờ tôi cũng chỉ có thể giả vờ ngốc không đáp vậy.
Để chuyển đề tài, tôi hỏi: “Viên Phi Phi ở đâu?”
Sắc mặt anh ta khẽ thay đổi, tôi nghĩ đây là phản ứng đặc biệt duy nhất anh ta có được khi anh ta làm con rối.
“Cô ấy ở nghĩa địa ngoại ô phía Tây phải không?”
“Sao cô biết?”
“Tại sao Mạnh Trần lại nhốt cô ấy ở đó? Chẳng lẽ nhốt cô ấy vào đó để ép anh phải làm việc cho hắn ta?” Tôi hỏi.
Đúng vậy.
Sau khi bị đám xương khô nhét xuống nấm mồ, tôi cũng dành thời gian suy nghĩ, giọng nói của ma nữ trong mộ kia thật sự rất quen thuộc, mà lúc tôi nằm trong mộ không làm gì được nữa thì trái lại có thời gian để suy nghĩ sự đời, giọng nói đó cứ vang lên trong đầu tôi, cũng dần dần cho tôi đáp án.
Đó chính là giọng nói của Tiểu Phấn “Viên Phi Phi”!
Tôi luôn nghĩ Mạnh Trần là con quỷ ăn thịt quỷ, anh ta bắt Tiểu Phấn đi, chắc chắn là muốn ăn thịt cô ta để phục hồi nguyên khí, cho nên tôi luôn không ôm quá nhiều hy vọng, cho đến khi nằm trong mộ, tôi mới nhận ra – đó chính là giọng nói của Tiểu Phấn!
Mà bây giờ một chuyện làm tôi càng thấy bất ngờ hơn, Lâm Nhuận Dư đang rơi nước mắt, ngữ điệu cũng thay đổi, anh ta nắm lấy tay tôi, nắm đến mức tôi đau đớn!
“Cứu cô ấy! Đạo hữu, tôi cầu xin cô, cô hãy cứu lấy cô ấy!”
Tại sao lại khác so với thái độ lúc trước đến vậy?
Tôi lấy danh nghĩa bệnh nhân đến đây, nhưng bây giờ tôi lại thấy anh ta lúc này càng giống có bệnh hơn cả tôi? Chẳng lẽ suốt một năm đó, đạo hữu không hề được chữa khỏi?
Tôi vội vàng nói: “Tôi phải cứu thế nào đây?”
“Chìa khóa... chìa khóa ở đây.” Lâm Nhuận Dư khó khăn lôi từ trong áo ra chiếc chìa khóa kiểu cổ xưa.
Đúng rồi.
Tôi còn nhớ ổ khóa ở nghĩa địa là loại cổ xưa, trông rất khác biệt, đây chắc chắn là chìa khóa của ổ khóa đó!
Đây chính là chiếc chìa khóa có thể cứu lấy Tiểu Phấn!
Tôi nhớ nhung Tiểu Phấn đã lâu rồi, nay biết cô ta còn trên đời, tôi đương nhiên là không thể chờ được một giây phút nào!
Sau khi tôi cầm vào chìa khóa, muốn hỏi kĩ cần chú ý gì không? Nhưng đúng lúc đó, sắc mặt Lâm Nhuận Dư đột nhiên biến đổi, anh ta cướp chìa khóa từ trong tay tôi, lộ ra điệu cười ác độc.
Là Mạnh Trần!
Chỉ một nụ cười là tôi đã nhận ra rồi, bây giờ trước mặt tôi không còn là Lâm Nhuận Dư - cái người gọi tôi thân mật là đạo hữu nữa.
Xem ra, Mạnh Trần vẫn ở trong người của Lâm Nhuận Dư, chỉ là không biết vì sao, hai người một thể xác, thể hiện ra ngoài như chứng tâm thần phân liệt vậy!
Anh ta đứng dậy.
Tôi cũng chầm chậm đứng thẳng lên.
Không khí căng như sợi dây đàn.
“Cô muốn thứ này?” Mạnh Trần gian ác cười cợt.
Tôi cười ha ha: “Vậy anh có đưa tôi không?”
Mạnh Trần dò xét tôi hồi lầu: “Xem ra nằm dưới mộ một tháng, cô cũng không phải là không có thu hoạch gì.”
“Thu hoạch gì?”
“Ít ra cô có thể nhẫn hơn so với trước.”
“Vậy sao?” Tôi nhíu mày, bụng nghĩ từ lúc nào mà tôi lại không nhẫn nhịn?
Mạnh Trần lắc lắc chiếc chìa khóa trên tay: “Cái này có thể cho cô.”
“Thật là có thể?” Tôi hơi ngạc nhiên.
Nhưng Mạnh Trần lại nói: “Nhưng đưa đôi mắt của con gái cô đến đây để đổi lấy!”
Nghe đến đó, tôi lại chẳng thấy ngạc nhiên gì, mà lại rất bình tĩnh nói: “Tôi không hề biết nó ở đâu!”
“Cô là mẹ nó, tại sao lại không biết nó ở đâu?”
“Nếu như tôi biết nó ở đâu, tôi cũng không đến đây tìm.”
“Ai đã đưa nó đi?”
“Tôi không biết.”
Mạnh Trần nhìn chằm chằm vào tôi, dường như là muốn tìm một dấu vết của sự nói dối trên mặt tôi, nhưng hắn ta lại có thể tìm thấy gì trên đó? Cho dù tôi biết tung tích của Củ Cải thì tôi tại sao lại có thể nói ra? Trên đời này làm gì có người mẹ nào lại bán con mình cho quỷ dữ?
Tôi còn đang mặt đối mặt với Mạnh Trần thì Mạnh Trần đột nhiên thả rơi chiếc chìa khóa.
Chiếc chìa khóa cổ xưa đó ngay lập tức rơi xuống.
Tôi ngạc nhiên, lập tức vồ lên, khi chiếc chìa khóa sắp rơi xuống đất thì tôi đã đỡ được nó!
Chiếc chìa khóa lại một lần nữa nằm trong tay tôi!
Nhưng, đây là vì sao?
Tôi nằm dưới đất, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Mạnh Trần.
Lúc này, tôi đột nhiên hiểu ra tại sao Mạnh Trần làm như vậy.
Hắn ta muốn tôi quỳ trước mặt hắn ta.
Nếu tôi bắt lấy chiếc chìa khóa đó thì tôi bắt buộc phải cúi mình, gập gối dưới nền nhà, giờ đây với tư thế này, chẳng phải tôi đã “quỳ” xuống rồi hay sao?
Thật là “cổ nhân” hay thích mấy cái trò này, giờ thì ai còn để ý mấy cái việc quỳ hay không? Tôi thật muốn nguýt hắn ta một cái, hùng hồn chửi hắn ta một phen, mà lúc này, hắn ta mở miệng và nói một câu làm tôi suýt rơi cả mắt xuống vì kinh ngạc: “Đưa cô ta ra ngoài đi.”
Cái gì?
Bây giờ ác quỷ Mạnh Trần đang nói chuyện với tôi, hay là người đạo hữu Lâm Nhuận Dư?
Người trước mặt tôi nói với dáng vẻ mệt mỏi: “Đưa cô ta đến đây, tôi sẽ cho cô biết tung tích của con gái cô ở đâu.”
Nghe thấy hai từ “con gái”, tôi lập tức thấy nóng mặt: “Anh biết nó đang ở đâu?” Nhưng một giây sau tôi bình tĩnh lại: “Không, anh không hề biết con gái tôi ở đâu!”
Người trước mặt nói: “Nhưng tôi sẽ đi tìm nó, tôi cũng có thể đồng ý với cô, tìm nó giúp cô, hơn nữa sau khi tìm thấy nó, tôi sẽ không làm tổn thương nó. Nhưng cô cũng phải hoàn thành một yêu cầu của tôi đối với cô, chính là... đưa cô ta đến trước mặt tôi!”